“Ngôn Bách Thụy, con mau đứng lại cho mẹ, con có tin mẹ đánh vào mông con hay không?”
Trong căn nhà to lớn, giọng nói của cô phát ra lanh lạnh, trong thanh âm có phần giận dữ.
Đứa con trai Ngôn Bách Thụy, năm nay năm tuổi, vậy mà nhan sắc tuyệt mỹ từ sự kết hợp của ba và mẹ bé, đã tạo nên bé một đứa con trai giống cha. Có sức hút mê người.
Ngôn Bách Thụy đứng lại, nhìn Bạch Hy Tranh, cười ranh ma:”Mami, ba có nói nếu như mẹ dám đánh con mẹ sẽ bị ba trừng phạt vào buổi tối đó”.
Bạch Hy Tranh nghe vậy, trán nổi gân xanh:”Ngôn Bách Thần, anh dám dạy con những điều vớ vẩn như vậy sao?”
Ngôn Bách Thần đang ở công ty không biết chuyện gì, cứ ắc xì liên tiếp mấy lần, anh còn đang thắc mắc kà không biết ai đang nhắc đến mình nữa.
Ngôn Bách Thụy chạy vọt lên phòng:”Mẹ, con tiếp tục chơi đi tán chị xinh đẹp đây”
“Ngôn Bách Thụy…..?”
Chị xinh đẹp mà bé nói đến ở đây là con gái của Mật Mật, năm nay cô bé đã mười hai tuổi. Rất xinh đẹp và đáng yêu.
Cậu bé chỉ là một lần nhìn thấy cô bé kia vậy mà mê mẫn đến bây giờ. Đứa con năm tuổi của cô. Nhiều lúc cô nghĩ nó tựa như chàng trai trẻ vậy.
Nhưng mà được một việc, bé là cực phẩm của riêng cô, là bảo bối của anh.
Người đàn ông thường thì rata thích bé gái, còn Ngôn Bách Thần lại vô cùng yêu thương cưng chiều Ngôn Bách Thụy như bảo vật vậy?
Ngôn Bách Thần làm việc xong. Lấy điện thoại gọi cho cô.
Cô nhấc máy:”Em nghe”.
“Ai làm em giận?”
“Con yêu của anh”.
“À à! Bớt giận đi vợ yêu, anh hôm nay làm về sớm, chuẩn bị về đưa hai mẹ con đi ăn tối, chờ anh về đó”.
“Anh có giỏi vác mặt về đây, tôi cho anh một bấc ngờ”
Ngôn Bách Thần nghe cô nói vậy còn nghĩ cô sẽ thưởng cho mình một đêm tối thật xuân sắc. Nhưng nào ngờ ba chân bốn cẳng chạy về nhà, liền được vợ yêu đón nhận một sự bất ngờ hoành tráng, cả ngày hôm đó anh bị bắt chạy bộ suốt hai mươi vòng sân, vì tội dạy con trai những điều xấu.
—–Hết——