“Con gái yêu , dậy nào , hôm nay con phải đính hôn “_Bạch Nhất Chinh gõ cửa , từ tốn gọi cô .Đã gọi cô gần hai mươi phút rồi mà chẳng có động tĩnh gì . Bạch Nhất Chinh càng sốt ruột hơn.
Sự kiên nhẫn cũng chỉ có giới hạn thôi , Bạch Nhất Chinh nóng nảy:”Quản gia , đem chìa khóa phòng tiểu thư lên cho ta”.
Quản gia Sơ lấy chìa khóa , nhanh chóng đưa cho ba cô .
– Cạch.
Cửa phòng mở ra , thế mà bên trong chẳng có ai . Trên giường trống không một người .
Bạch Nhất Chinh đi lại tủ quần áo :”Con bé này , bỏ nhà ra đi sao?”.
“Ông chủ , ông chủ có khách tìm”_một cô hầu gái hốt hoảng nói.
Bạch Nhất Chinh phất tay :”Được rồi , ta xuống ngay”.
Dưới nhà , một người phụ nữ và một người đàn ông tuy có chút nếp nhăn nhưng vẫn còn rất đẹp .
Bạch Nhất Chinh kinh ngạc :”Ngôn Hải , Triều Giai “.
Ngôn Hải ba anh , Triều Giai mẹ anh . Cả ba là bạn từ thuở nhỏ , tất nhiên hôn lễ mà ba cô nói chính là với Ngôn gia.
Ngôn Hải mấp máp trà ,cười :”Anh bạn , con dâu của chúng tôi đâu?”.
“Nó, nó …..”
Bạch Nhất Chinh chưa kịp nói hết , thỳ ngoài của vọng vào giọng nói êm dịu :”Cô ấy ở đây”.
Ngôn Bách Thần khoát vai cô đi vào , mặc cho cô đang vùng vẫy .
Triều Giai hiền từ nhìn cô,khen ngợi:”Con dâu quả là xinh đẹp giống như cô bạn đã mất của tôi vậy”.
Bạch Hy Tranh xấu hổ cúi gầm mặt , Ngôn Bách Thần có chút cưng chiều :”Bảo bối , cần gì phải ngại sau ngày hôm nay em là vợ anh và là con dâu ba mẹ anh”..
Bạch Hy Tranh giẫm mạnh vào chân anh một cái rõ đau :”Ai mà thèm làm vợ anh”.
“Không muốn cũng phải muốn”.
“Anh…….”
Ngôn Bách Thần không e ngại , trực tiếp ngậm đôi môi lanh lảnh này .
Sáu con mắt mở to nhìn anh và cô , cười tủm tỉm và lặng lẽ đi ra vườn trò chuyện .
Bạch Hy Tranh đẩy mạnh ra , lấy tay lau đi nụ hôn lúc nãy trên môi:”Cái tên mặt dày , anh không thấy nhiều người như vậy sao? Thích hôn như vậy thì đi tìm mấy em chân dài môi đỏ mà hôn”.
Ngôn Bách Thần nhìn vẻ mặt giận dỗi mà đáng yêu của cô càng khiến anh ngày thêm yêu hơn.
Ngôn Bách Thần ôn nhu nói :”Hy Tranh , anh xin lỗi , đừng giận nữa”.
Cái gì ? Ngôn Bách Thần xin lỗi mình !!! Ha hả , chuyện buồn cười nhất đây .
Bạch Hy Tranh nghĩ vậy ,nhưng không tài nào cưỡng lại được sức hút của anh . Trời sinh đã đẹp lại giàu có như vậy . Không nói đến vật đó có to không nhỉ ????
Bạch Hy Tranh mày nghĩ bậy bạ cái gì vậy?
Cô lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ biến thái của mình, giảo hoạt :”Nếu muốn tôi không giận, được chỉ cần anh đồng ý yêu cầu này tôi sẽ không giận anh nữa”.
“Em nói đi”_Ngôn Bách Thần vô tư nhìn cô .
“Hủy bỏ hôn lễ”.
Ngôn Bách Thần bỗng nhiên sắc lạnh , không vui vẻ như lúc nãy đổi lại là sự lạnh lẽo :”Nếu em còn nhắc đến chuyện này lần nữa thì đừng trách Ngôn Bách Thần anh ‘ăn’ sạch em”.
Bạch Hy Tranh sợ hãi lùi về phía sau , hai tay chắn trước ngực:”Không muốn thì thôi , xề nhỏ mọn”.
“Em nói lại lần nữa xem”._Ngôn Bách Thần tiến sát cô , bàn tay to lớn nắm chặt hai tay nhỏ bé của cô đặt ở phía sau.
Bạch Hy Tranh khuôn mặt biến sắc :”Không nói không nói nữa “.
“Tha cho em , ngày mai anh sẽ tới đón em , dám bỏ trốn anh sẽ cho em biết hậu quả”.
Bạch Hy Tranh nhìn anh không dám cất tiếng nói.
Ngày mai mình lấy chồng sao ? Ôi mới hai mươi mất tuổi mà đã xuất giá thật là tủi mà !!!!!