Xuyên Không Av Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chủ

Chương 24 - Toilet Cấm Kỵ

trước
tiếp

Editor: Cửu Vỹ Hồ

Ngày hôm sau trên lớp học ——————

Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu đấu mắt với Nghiêm Húc, Ngàn Thảo càng thêm mười phần xác định, người ngày hôm qua hôn nàng chính là hắn!

Bởi mỗi lần nàng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn liền bắt đầu trốn tránh, giả bộ làm mấy động tác như sờ sờ mũi hay lật mở xem sách toán học , nhưng nếu cẩn thận nhìn kĩ thì còn có thể thấy mặt hắn hồng hồng lên một cách bất thường.

Ngàn Thảo chợt có cái xúc động muốn chỉ thẳng vào mặt hắn, mẹ nó, cái trang sách ngươi đang lật kia là chưa có học qua nha, cũng không phải bài học đang giảng, ngươi nhìn chằm chằm nửa ngày, đến cùng là đang muốn nghiên cứu cái khỉ gì đây?

Giằng co như vậy cho đến tận sau khi tan học, Ngàn Thảo vẫn ngồi nguyên tại vị trí chưa có ý định ra về, còn Nghiêm Húc cũng như cũ ngồi tại chỗ xem sách, thỉnh thoảng lại giả bộ vô tình liếc nhìn nàng. Ngàn Thảo hướng Nghiêm Húc ngoắc ngón tay nói: “Đến đây.”

“Ân?” Nghiêm Húc chậm rãi khép lại cuốn sách đang xem, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh nàng

“Nghiêm Húc, người tối hôm qua…kỳ thực chính là ngươi đi?”

Nghe vậy Nghiêm Húc chột dạ, có chút khẩn trương, hắn nghiêng đầu, ánh mắt trốn tránh nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Không phải ta.”

Bây giờ hễ nhắc tới chuyện ngày hôm qua, hắn sẽ không tự giác mà ngay lập tức liên tưởng đến tư vị mất hồn khi được ở gần kề nàng..hôn nàng…. Đêm hôm qua hắn trằn trọc không thể ngủ nổi, hôm nay lại phải lên lớp sớm, thế nhưng ngồi trong lớp học lại không có chút buồn ngủ nào———— trong đầu đêù chỉ tràn ngập bóng dáng của Ngàn Thảo.

“Không phải ngươi?” Ngàn Thảo nở nụ cười: “Sao ngươi lại gấp gáp phủ định như vậy?Ngươi phủ định cái gì? Ta còn chưa nói cái gì nha”

Nhận thấy được lỗi trong lời nói của mình, mặt Nghiêm Húc ngày càng nóng lên, mỗi lần đối mặt với nàng đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, không biết phải làm sao.

Ngàn Thảo tiến lại sát gần hắn hơn, chỉ vào môi mình nhỏ giọng nói: “Nghĩ không ra?”

‘Đằng’ một tiếng, cơ thể Nghiêm Húc phảng phất dâng lên một luồng nhiệt khí, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngàn Thảo hắn đi thẳng ra ngoài , thẳng tiến đến toilet chúi đầu xuống dưới vòi nước

Chuyện vừa rồi… Hắn quả thật không biết phải diễn tả như thế nào…

Tối đến, Nghiêm Húc lại bắt gặp Ngàn Thảo được một nam tử thoạt nhìn có vẻ ổn trọng, chín chắn đưa về, hắn đã rất nhiều lần nhìn thấy nam nhân này, rất nhiều lần khi lẳng lặng đi phía sau Ngàn Thảo, hắn đều sẽ nhìn đến bóng dáng nam nhân kia chờ Ngàn Thảo trước cổng trường, có khi Ngàn Thảo sẽ rất vui vẻ lập tức bổ nhào qua, thậm chí có lần hắn còn thấy qua cửa kính xe nam tử kia hôn lên gương mặt, hôn môi nàng… Kia có lẽ chính là vị hôn phu của nàng đi? Là nam nhân được sống cùng nàng, ở cạnh nàng mỗi đêm..

Hắn rối rắm trong mớ suy nghĩ của bản thân, ảo não, đau lòng, đột nhiên tưởng như già đi cả chục tuổi, haiz….

Cuối tuần cuộc thi violon sẽ bắt đầu tổ chức đầu vòng loại, trong căn biệt thự trống trải Nghiêm Húc vẫn đang miệt mài kéo đàn, vẫn là khúc 【 Danh sách Schindler 】, chỉ còn có thời gian một ngày nữa, hắn muốn luyện tập để ngày mai làm thật hoàn mỹ , trước mắt chỉ còn có cuộc thi này là cơ hội, hy vọng duy nhất của hắn

Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Nghiêm Húc nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên thanh âm của Ngàn Thảo: “Này, ngươi đang ở đâu, mau đến đây.”

“Làm chi?”

“Có chút chuyện cần giải quyết.”

“… Ân?”

“Nói tóm lại là mau đến đây đi.”

Là hẹn gặp mặt sao? Nghiêm Húc lấy tốc độ nhanh nhất chỉnh trang lại bề ngoài, trái tim không tự giác đập loạn nhịp. Đây là lần thứ hai Ngàn Thảo chủ động gọi điện cho hắn,cũng là lần đầu tiên hẹn hắn gặp mặt, chỉ là câu nói sau cùng của Ngàn Thảo làm hắn có chút không hiểu: “Nhớ mang theo đàn violon.”

Đến địa điểm ước hẹn, Ngàn Thảo tay đang cầm một ly trà sữa uống, lúc này nàng thoạt nhìn có chút bất đồng với ngày thường lên lớp, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng có chút tùy ý.

“Không thể nào, nhanh như vậy đã đến.” Ngàn Thảo kinh ngạc nhìn đồng hồ: “Gấp gáp như vậy?”

Nghiêm Húc: “…”

“Đi theo ta.” Ngàn Thảo tiến lên phía trước dẫn đường, Nghiêm Húc chậm chậm đi theo sau, lúc này hắn thật kinh ngạc phát hiện, địa phương mà Ngàn Thảo dẫn hắn đến chính là sảnh âm nhạc Robert , là địa điểm mà ngày mai sẽ diễn ra trận thi đấu.

Chào hỏi Nguyễn Tây một tiếng, Ngàn Thảo đem Nghiêm Húc giới thiệu với hắn: “Đây là học sinh mà ta đã nói với ngươi, ha ha, ta chỉ là mượn vũ đài tập dượt một vũ khúc mà thôi, sẽ không chậm trễ thời gian đại gia luyện tập ~ ”

Lại quay ra mắng Nghiêm Húc: “Ngươi này cái người mặt lạnh không biết cười, đây là lão sư của lão sư ngươi, còn không mau mau chào hỏi!”

Nghiêm Húc nghe lời hướng Nguyễn Tây hơi cúi thắt lưng, tư thế nhưng lại tuyệt không có chút hèn mọn mà thoạt nhìn có chút giống như chào hỏi của một thân sĩ: “Nguyễn Tây lão sư, ngài hảo.”

Chỉ huy tài ba nổi danh đứng đầu cả nước, Nghiêm Húc làm sao lại không biết hắn?

Ánh mắt Nguyễn Tây dừng lại ở túi đàn trong tay Nghiêm Húc, đó chẳng phải là túi đàn mà hắn đã tự tay chọn, chẳng lẽ lần trước Ngàn Thảo chọn cầm là để cho đứa nhỏ này?

Trong đầu không khỏi nhớ tới lời nói của Thâm Tuyết lần trước khi cùng ăn cơm: “Ngàn Thảo lão sư ở trường chúng ta kỳ thực thanh danh có chút không tốt, có người nói với ta nàng chuyên môn quyến rũ học sinh, còn cùng học sinh phát sinh loại quan hệ không đứng đắn , có người còn đưa cho ra xem ảnh chụp nàng cùng học sinh hôn môi, lúc đó nhìn thấy còn cảm thấy thật mắc ói!”

Khi đó hắn tỏ vẻ không tin, Thâm Tuyết liền bỏ điện thoại di động ra lấy cho hắn xem : “Chính là bức ảnh này a! Ngươi xem, lại còn là ở văn phòng! Quả thực là bại hoại đạo đức! Lại cùng học sinh của mình làm ra loại chuyện như vậy!”

Hắn có thể nhận ra người trong bức ảnh kia chính xác là Ngàn Thảo, theo cái góc độ này nhìn thì thấy nàng cùng học sinh kia hôn rất quyến luyến, thâm tình nhưng trong ảnh chụp nam sinh kia lại không phải là Nghiêm Húc hôm nay nàng mang đến, mà là một thiếu niên tóc nhuộm màu bạch kim.

“Không nghĩ tới ngươi đối với học sinh của mình tốt như vậy.” Nguyễn Tây nói.

“Bởi vì hắn đáng giá.” Ngàn Thảo tùy ý hút một ngụm trà sữa

Nghiêm Húc ngồi cạnh bên nghe vậy hô hấp có chút đình trệ, thế nhưng Ngàn Thảo lại chậm rãi nói tiếp: “Hắn đáng giá, nghe âm nhạc của hắn ngươi sẽ biết.”

“Hiện tại ta không cần dùng đến vũ đài, ngươi bố trí luyện tập đi.” Nguyễn Tây nói đoạn tiến về phía sau hậu đài, cũng không hề có ý tứ lưu lại nghe Nghiêm Húc diễn tấu.

“Ngày mai trận đấu của ngươi sẽ diễn ra ở đây, ngươi đi lên tập luyện thử trước một chút, chuẩn bị tinh thần ngày mai đỡ khẩn trương.” Ngàn Thảo quay ra nói với Nghiêm Húc

Ánh mắt Nghiêm Húc lướt qua Ngàn Thảo, dừng lại đôi chút, như có chút điều gì muốn nói, nhưng rất nhanh hắn lại hồi thần, cước bộ trầm ổn bước lên vũ đài. Dưới đài mọi người nhìn thấy Nghiêm Húc cầm đàn violon tiến lên có chút ngạc nhiên, mỗi người đều đưa ánh mắt tìm tòi nghiên cứu về phía hắn.

Cái người chưa nhìn thấy bao giờ này là ai? Vừa rồi hắn giống như có nói chuyện qua cùng Nguyện Tây? Chẳng lẽ lại là đi cửa sau để vào trong đội? Lúc này trong mắt họ đều đã tự giác đem Nghiêm Húc trở thành một đối thủ cạnh tranh.

Nghiêm Húc hít sâu một hơi khép hờ mắt đặt dây kéo lên đàn, âm nhạc động lòng người chậm rãi vang lên, mọi người ở đây đều không hẹn mà có chung suy nghĩ: kẻ đi cửa sau lần này… có vẻ cũng có chút thực lực a…

Ngàn Thảo giữ lấy tay vị thủ tịch đàn violon: “Học sinh này của ta như thế nào?”

“Học sinh của ngươi?” Vị thủ tịch đàn violon nói thế nào thì cũng là được lựa chọn trong những nghệ sĩ đứng đầu cả nước. Tuy rằng nàng rất thưởng thức tài năng của Nghiêm Húc, nhưng tính ra so với nàng kỹ thuật của hắn vẫn còn kém một chút, liền nói: “ Thể hiện cảm xúc của khúc nhạc rất hoàn mỹ”

“Hắn chính là chỉ đứng sau ngươi mà thôi.” Ngàn Thảo nhướn lông mày ngắt lời

Sau khi Nghiêm Húc luyện xong khúc nhạc, hắn ngồi chờ đến tận khi Ngàn Thảo tập luyện xong mới cùng nhau ra về. Ngàn Thảo liếc mắt nhìn hắn : “Hôm nay ngươi không cần đi làm?”

Nghiêm Húc lắc lắc đầu, sau đó có chút trầm ngâm: “Lão sư, cám ơn ngươi gọi điện thoại cho ta.”

Chỉ là gọi cho hắn cuộc điện thoại thôi mà cũng được cảm ơn, đứa nhỏ này… quả thật không thể chỉ dùng từ lễ phép để hình dung a…

“Ngươi thích ta có phải hay không.” Ngàn Thảo đột nhiên lên tiếng

Chỉ một câu nói đơn giản khiến trái tim Nghiêm Húc vô thức đập loạn xạ, người trong lòng hỏi mình có thích nàng hay không, lẽ dĩ nhiên lúc này hắn phi thường muốn thừa nhận, phi thường muốn cho nàng biết cảm giác trong lòng mình.

Nhưng chưa đợi hắn mở miệng, giọng nói của Ngàn Thảo lại tiếp tục vang lên: “Ta hiểu rõ cảm giác của ngươi lúc này, lúc trước khi ta bằng tuổi ngươi cũng từng như vậy, mù quáng sùng bái lão sư của mình, khi đó ta nghĩ đó là tình yêu, cảm thấy kích thích bởi sự cấm kỵ, cũng thích cảm giác được quan tâm.. Nhưng mà Nghiêm Húc… đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, ngươi còn nhỏ, ngươi còn chưa hiểu rõ chân chính động tâm là như thế nào …..”

“Ta hiểu rõ.” Nghiêm Húc đánh gãy lời nói của nàng, cũng không để Ngàn Thảo nói tiếp: “Lão sư, ai nói ta thích ngươi.”

Hắn vốn muốn đáp là “Đúng’ nhưng không hiểu sao lời nói lên đến miệng lại biến thành như thế này…

Nhưng là hắn thật sự hiểu rõ, cái gì là tâm động, mỗi khi được ở cùng nàng, hắn đều đã trải qua cảm giác ấy rất rất nhiều lần, bởi vì hắn vốn không phải là nam hài chưa từng biết đến luyến ái .

Nhưng là có lẽ lúc này hắn cần chờ đợi đến thời cơ thích hợp, đợi đến khi chính bản thân nàng nhận ra đi, nhận ra tình cảm của hắn.. chính là yêu… mà không phải là nông nổi nhất thời..

Thời gian thi đấu vòng loại rất nhanh đã đến, không khác so với dự đoán của Ngàn Thảo, Nghiêm Húc thi đấu đạt được sự khen ngợi lớn từ ban giám khảo. Các tuyển thủ khác khi diễn tấu xong đều nhận được vỗ tay đều đều từ khán giả, chỉ có hắn một khúc diễn xong cả hội trường đều vỗ tay ầm ầm như sấm dậy, ngay đến cả Nguyễn Tây trên mặt không khỏi hiện lên chút kinh ngạc. Bất quá kỳ quái là, cuối cùng Nghiêm Húc tổng điểm không cao, chỉ miễn cưỡng được đi tiếp vào vòng trong. Điều này làm cho Ngàn Thảo không khỏi phỏng đoán liệu có phải có ai đó đang ở trong tối giật dây, làm điều mờ ám thao túng kết quả cuộc thi.

Lúc trở về, Ngàn Thảo oán giận lẩm bẩm với Nguyễn Tây: “Lão sư, ta đem cây đàm violon kia đưa cho học sinh của ta dùng có phải hay không khiến ngươi không vui ?”

“Sao lại nói như vậy.”

“Hôm nay điểm của hắn rất thấp, nhưng đây hoàn toàn là chuyện không có khả năng, lão sư ngươi hẳn cũng nghe thấy được, hắn thể hiện tốt như vậy…”

“Ân”

Ân là có cái ý tứ khỉ gì a… Ngàn Thảo có xúc động muốn chửi thể..

“Ta thấy có người cho hắn 0 điểm.” Nguyễn Tây tiếp tục lên tiếng

“Cái gì? !” Ngàn Thảo kinh ngạc, nghe Nguyễn Tây mô tả lại cái vị giám khảo đánh 0 điểm cho Nghiêm Húc kia, nàng phát hiện hắn chính là lão nhân lúc trước từng muốn thu nàng làm đồ đệ.

“May mắn ta không nhận lời hắn, đúng là cái lão cầm thú!” Ngàn Thảo nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão sư, trận đấu lần sau ngươi nhất định phải cho hắn điểm cao cao một chút, bằng không điểm trung bình quá thấp thì hắn nhất định sẽ không thể lọt vào vòng trong!”

“Ngươi sao lại để ý hắn như vậy.”

“Thứ nhất là bởi vì có tiền thưởng a!”

“…”

“Nhà hắn rất nghèo, nhưng là hắn thật sự rất thích, rất đam mê âm nhạc, cũng rất muốn đến trường, nếu như lần này đạt được giải thưởng, hắn sẽ không cần tiếp tục liều mạng đi làm thuê.”

“Ngô.”

‘Ngô’ là có ý tứ gì a! Họ Nguyễn ngươi có thể hay không nói nhiều hơn một từ a!!!!!

“Gần đây ở trường học như thế nào.” Nguyễn Tây đột nhiên hỏi một câu như vậy, Ngàn Thảo ngẩn người?

“Tốt lắm a, các học sinh đều thật nghe lời.”

“Nga.”

Ngàn Thảo: “…”

Kỳ thực mỗi ngày đến trường nàng đều cảm thấy vô cùng nhàm chán a. Học sinh uể oải thì lão sư làm sao có thể hứng khởi được nha. Đều nói học sinh là nguồn cảm hứng dạy học cho các lão sư mà. Lại nói như hiện tại, Ngàn Thảo nàng rốt cục học được cách phê, chấm bài thể nhưng nàng lại vô cùng vô cùng hoài niệm những ngày tháng viết văn sống qua ngày lúc trước.

Hôm nay có khóa dạy thêm buổi tối nàng phải phụ đạo cho học sinh của ba lớp học, phòng học cũng được chuyển sang phòng lớn thuận tiện cho học sinh ngồi nghe giảng. Đứng trên bục giảng nơi này làm nàng lại nhớ đến kí ức khủng khiếp lần trước bị học sinh dùng đao uy hiếp bắt cóc. Cho nên mỗi lúc giảng bài nàng đều cảm thấy không được thoải mái, cảm thấy rùng mình giống như nam sinh kia đang ẩn thân trong đám học sinh phía dưới.

Từ phòng vệ sinh trở ra, Ngàn Thảo đưa tay đẩy cánh cửa phòng toilet, lại phát hiện cửa không chút di chuyển, căn bản là mở không ra!

‘Quỷ phiến!’ đây là hai chữ đầu tiên hiện ra trong đầu Ngàn Thảo

Đó là một câu chuyện vườn trường xưa, một nữ sinh đi toilet ở phòng thứ ba dưới lên, kết quả là lúc đi ra bệnh tim tái phát nhưng cửa phòng toilet đẩy thế nào cũng không được, liền sau đó nàng liền tươi sống bị đau đến chết trong này =.=. Từ đó về sau, nếu như có ai đi vệ sinh ở cái phòng thứ ba từ dưới lên thì sẽ gặp phải những chuyện cực kỳ quỷ dị, tỷ như cửa mở không ra, tỷ như phía sau đột nhiên có gió lạnh thổi tới….

Hơn nữa trong chuyện xưa này còn nói đến mấy điều cấm kỵ, ví như lúc này tuyệt không thể ngẩng đầu nhìn trần nhà, không được soi gương, càng không được quay đầu lại nhìn phía sau….

Nhưng là Ngàn Thảo là loại người nào cơ chứ, nàng không tin từ từ nhìn lên trần nhà

Kết quả…’ào ào’, một thùng nước lớn từ phía ngoài dội vào, đem Ngàn Thảo toàn thân ướt nhẹp. Hiện tại nàng rốt cục minh bạch, đây không phải là cái quỷ phiến quái gì mà là có người ác ý giở trò quỷ!

Ngoài cửa vang lên tiếng cười không hảo ý, nhưng nàng có thể nghe thấy rõ là tiếng cười của đám nữ hài tử. Ngàn Thảo lại đẩy cửa, phát hiện cửa đã có thể mở được. Nhìn qua tấm gương trong phòng vệ sinh, nàng thấy bản thân đã bị ướt sạch…… mà quần áo lại dính sát vào thân thể, tóc dài từng lọn dính trên người theo đường cong, da thịt tuyết trắng bị nước lạnh kích thích mà trở nên phiếm hồng…. Ngừng ngừng! Cái quái gì đây, đáng lẽ lúc này người bình thường bộ dáng phải hết sức chật vật, vì sao hiện tại nhìn nàng giống như càng thêm mê người, càng thêm…. Thích hợp với bộ dáng của thế giới này nha!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.