Xuyên Không Av Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chủ

Chương 25 - Chương 25

trước
tiếp

Editor: Cửu Vỹ Hồ

Cơ thể bỗng nhiên rùng mình, Ngàn Thảo có dự cảm không tốt, nàng xoa xoa tóc, làm bộ như buồn rầu lẩm bẩm “ Nhất định lại là đám học sinh đùa dai, một lát nữa còn phải lên lớp, giờ hẳn phải đi phòng thay quần áo nhìn xem có bộ đồng phục thể dục nào học sinh để quên thay mới được.”

Sở dĩ nàng lẩm bẩm nói như vậy là sợ hãi có cái tên biến thái nào đó đang âm thầm nghe lén nàng, trong trí nhớ đột nhiên hiện lên một cái tình tiết AV — trong toilet ba nam sinh lừa gạt một nữ lão sư, cố ý đem nàng xối ướt cả người, nữ lão sư còn tưởng rằng là học sinh nào đùa dai, một thân thảm hại tiến đến phòng thay quần áo thay đồ thể dục của học sinh, kết quả sau khi nàng thay đồ xong trở về lại bị nam sinh kia phục kích, nguyên lai ba người này là cố ý đem nàng lừa đến phòng thay quần áo yên tĩnh không người, sau đó liền đối nữ lão sư tiến hành luân X =.=

Nói nữ lão sư thay quần áo vận động còn là có chút miễn cưỡng, ba nam sinh kia cố ý đem quần áo trong phòng thay đồ lấy hết đi chỉ để lại một bộ duy nhất là bộ trang phục đã qua đặc chế. Bộ quần áo thể thao đặc chế này vừa nhỏ, mặc vào sẽ nhanh chóng dính lại thân thể, đem đường cong thân thể bại lộ hoàn toàn. Không những thế, ba điểm bộ vị quan trọng vải dệt đều chỉ là đính nhẹ lên, chỉ cần tận lực xả, vải dệt nơi đó sẽ bị bóc ra, đem những bộ vị không nên lộ hoàn toàn bại lộ.

Ngàn Thảo vừa rồi cố ý nói như vậy để cho ba người kia càng thêm xác định dự đoán của bọn hắn – rằng nàng nhất định sẽ đi đến phòng thay quần áo, từ đó mà điệu hổ ly sơn, để bản thân có thời gian chạy hướng nơi khác, tránh thoát được trêu chọc của bọn sắc lang này. Tuy rằng tiếng cười khẽ của mấy nữ sinh lúc trước nàng nghe được làm nàng không xác định lúc này có phải bản thân đã gặp phải tình tiết AV hay không, có thể chỉ là bị mấy nữ sinh kia trêu đùa, nhưng nàng không dám dễ dàng kết luận, cũng không dám đặt cược, tốt hơn hết vẫn nên phòng ngừa vạn nhất.

Về tiếng cười vừa rồi nghe được, Ngàn Thảo tổng cảm thấy có chút quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Tiểu Vân lão sư, nàng đối với thanh âm từ trước đến giờ đều hết sức mẫn cảm, chuyện vừa rồi nhất định nàng tính toán không có sai. Tiểu Vân cố ý lộ ra thanh âm, là để che giấu thân phận của bản thân, hơn nữa mục đích nàng xuất hiện, có lẽ là để phòng ngừa nàng hoài nghi, muốn đem cạm bẫy sắp đặt càng hoàn hảo.

Không nghĩ tới Tiểu Vân cư nhiên lại liên thủ cùng ba nam sinh kia, như vậy lúc trước chuyện Tiểu Vân tiến cử nàng với hiệu trưởng dạy khóa bổ túc là chuyện có thể giải thích được.

Hành lang truyền đến thanh âm của chuông báo hiệu vào lớp, thời gian nghỉ giải lao đã hết, lớp học nhất định sẽ vì mình chưa trở về mà loạn thành một đoàn? Ngàn Thảo tính toán từ hành lang tầng 2 đi xuyên qua đến một cầu thang khác sau đó vòng lại giảng đường. Dù trên người nàng quần áo ẩm ướt hết sức chật vật khiến người nhìn mơ màng, nhưng mà dù sao giảng đường cũng là địa phương an toàn nhất.

“Lão sư, ngươi chạy nhanh như vậy là muốn đi đâu?” Ngàn Thảo vừa đặt chân xuống bậc thang thì bị bàn tay ở trong góc kéo lại, người nọ dùng sức kéo Ngàn Thảo ngã vào trong lòng hắn.

Tuy rằng trong bóng tối không nhìn rõ mặt nhưng chỉ cần nghe đến cái thanh âm này thôi cũng đủ làm Ngàn Thảo rợn tóc gáy, đây đúng là nam sinh đã từng dùng dao nhỏ uy hiếp nàng.

Bàn tay to đè lại ngực Ngàn Thảo, người nọ dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ cách quần áo dùng sức nắm chặt điểm nhỏ trên ngực nàng, tay còn lại lấy ra thứ gì đó nhét vào miệng nàng “Lần trước nhất định là vì ta quá nhân từ mới làm cho Ngàn Thảo lão sư chạy trốn, lần này sẽ không như vậy, ta sẽ không làm cho người khác lại đến quấy rầy chúng ta, Ngàn Thảo lão sư yên tâm hưởng thụ đi a~”

Nam tử vừa dứt lời, dưới cầu thang lại đi lên hai người, ánh mắt bọn hắn lộ ra sự thèm khát nhìn chằm chằm Ngản Thảo, nhìn chòng chọc nàng khiến nàng cảm giác như trên người đã không còn gì che đậy.

Ba cái, vừa vặn ba cái.

Ngàn Thảo ngây ngẩn cả người, vốn nàng còn tưởng rằng người Tiểu Vân tìm là đám Cao Đồ, nhưng sự tình lại không như nàng tưởng tượng, chẳng lẽ Tiểu Vân sớm biết trong trường học có đám học sinh chuyên môn họp lại ban đêm bắt cóc nữ lão sư sao? ,

Tiếng nói của nam tử phía sau vang lên giải đáp ngờ vực trong lòng nàng: “Chuyện này còn phải cảm tạ nữ đồng sự của Ngàn Thảo lão sư a, nàng rất phối hợp với chúng ta, nhưng là lão sư yên tâm, so sánh với thân thể của nàng ta, chúng ta vẫn là càng thích Ngàn Thảo lão sư ngài hơn a.”

Một tên khác lên tiếng: “Ngàn Thảo lão sư thích làm ở địa phương nào a? Nga ~ đúng rồi, Ngàn Thảo lão sư hiện không thể nói chuyện ~ chúng ta đây liền thay ngươi làm chủ là tốt rồi, không bằng tại đại lễ đường đi, nơi đó có máy quay, chúng ta liền mở lên vừa làm sau đó còn có thể mang về nhà chậm rãi thưởng thức nha~~ Quan trọng là…” Hắn lấy tay nhéo nhéo một cái lên ngực Ngàn Thảo, như là đang cân nhắc tính toán cẩn thận: “Có thứ kia thì Ngàn Thảo lão sư sau này sẽ luôn biết nghe lời chúng ta nga.”

Ngàn Thảo lúc này đang cố dùng đầu lưỡi đẩy thứ nhét trong miệng mình ra, nó giống như một quả cầu sắt, mặt trên có rất nhiều lỗ nhỏ, bất đắc dĩ là cái quả thiết cầu này tựa hồ bị buộc vào dây thừng kéo đến sau đầu nàng, dù nàng có cố sức đẩy như thế nào cũng không thể suy suyển. Xuyên qua áo sơ mi của Ngàn Thảo, nam sinh đưa tay vói vào đem áo ngực của nàng kéo xuống. Áo sơ mi bị ẩm ướt có thể nhìn xuyên thấu lại không có áo ngực, lúc này phong cảnh hiện lên mông lung, bị đám người trước mặt nhìn thấy nhất thanh nhị sở, vô cùng mê người.

“Thực mềm.” Hai nam sinh kia đưa tay lên giở trò vuốt ve, tên còn lại kéo kéo quần của nàng mày nhíu tỏ vẻ ghét bỏ: “Gần đây Ngàn Thảo lão sư làm sao lại không mặc váy nữa, như thế này trông thật khó coi.”

Mẹ nó,còn không phải để các ngươi không có phương tiện hành hung đi a!!! Ngàn Thảo giãy dụa ở trước mặt bọn hắn đều trở nên vô dụng, cánh tay bị giữ chặt sau đó liền bị bọn hắn dùng dây thừng trói lại. Nàng dùng chân đá thì đùi bị bắt lấy, cưỡng chế nâng lên cao, làm ra tư thế …. Tính giao

Ngay lúc ba nam sinh tính toán đưa nàng đi thì từ phía dưới thang lầu truyền đến tiếng bước chân, vang lên thanh âm nôn nóng của một nữ sinh: “Ngàn Thảo lão sư! Ngươi ở nơi nào a? !”

Là Hữu Lệ! Ngàn Thảo ngô ngô kêu, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền im bặt. Dù có là nam sinh cũng chưa chắc đấu lại được ba người này, mà Hữu Lệ lại chỉ là cái nữ sinh, vạn nhất chọc giận bọn hắn lại bắt Hữu Lệ lại, đối xử giống như với mình thì làm như thế nào bây giờ? !

Nam sinh đang giữ Ngàn Thảo đưa cái ánh mắt cho tên còn lại, hắn ta cười nhẹ đi xuống thang lầu, Ngàn Thảo trong đầu trở nên trống rỗng, chuyện nàng lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra.

Vậy thì mặc kệ đi! Ngàn Thảo không để ý thân thể đang mất trọng tâm do một chân bị nâng lên, nhoài người về phía sau đập vào cửa ‘phanh’ lên một tiếng. Nàng thoát ly kiềm chế của nam sinh kia nhưng phía sau lưng hung hăng bị đánh vào trên nền gạch, đầu cũng không tránh khỏi bị chấn động. Không quản được nhiều như vậy, Ngàn Thảo trở mình liền nghiêng ngả chao đảo hướng dưới lầu chạy tới, dù thế nào cũng muốn tranh thủ cơ hội để Hữu Lệ đào tẩu, có thời gian đi tìm người giúp đỡ

Đầu cơ hồ bị choáng váng, cả người loạng choạng mất đà ngã xuống dưới, bỗng nhiên cảm thấy thân thể được ai đó tiếp được, Ngàn Thảo tưởng đẩy ra, lại bị người nọ ấn vào trong lòng, ngay sau đó cảm giác được một chiếc áo khóac mang hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái phủ lên trên người nàng.

=>>> Các nàng có đoán được là ai không

~

Mà buồn quá lâu không up truyện các tỉ mụi đã rời bỏ ta đi hết rồi 😥 😥

Editor: Cửu Vỹ Hồ

Thân thể Ngàn Thảo bỗng chút run rẩy, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi như vậy, bên cạnh có người bỗng vỗ lên lưng nàng an ủi, Ngàn Thảo nghiêng đầu thấy được Hữu Lệ bình yên đứng bên cạnh nàng, rốt cục yên tâm..

Bên chân cảm giác được có thứ gì đó mềm mềm, Ngàn Thảo vừa cúi đầu liền nhìn thấy chính là một trong ba nam sinh vừa tập kích nàng, hắn lúc này đang choáng váng nằm dưới đất. Có người đem dây thừng trói sau lưng nàng cởi xuống, lúc này Ngàn Thảo mới rảnh rỗi nhìn xung quanh, phát hiện nơi này có chừng bảy, tám học sinh, có cả nam lẫn nữ, đều là học sinh của lớp nàng, đều đang đưa ánh mắt lo lắng hướng về phía nàng.

Ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm nàng vào trong ngực, Ngàn Thảo đột nhiên có chút muốn cười, dường như mỗi lần gặp phải chuyện xấu hổ như vậy đều là hắn xuất hiện giúp đỡ, mỗi lần mỗi lần đều như vậy

Chuyện sau đó tất nhiên là không cần phải lo lắng, bởi vì bên này nhân số đông hơn nên hai tên biến thái trên lầu kia không bao lâu cũng bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, nộp vũ khí đầu hàng

“Lão sư, ngươi thế nào?” Một cái học sinh đầu nấm đeo kính mắt nói, a hắn chính là ủy viên học tập của lớp, hiện tại đôi mắt nhìn có chút sưng, có lẽ nào là do vừa rồi đánh nhau bị thương?

“Không sao. Chỉ là phía sau lưng có chút đau…” Nhìn đám học sinh vì mình mà chạy đến, ánh mắt Ngàn Thảo có chút cay cay: “Các ngươi làm sao có thể tìm được ta?”

“Bởi vì đã vào học còn chưa thấy lão sư đâu, chúng ta sợ ngươi gặp chuyện gì, liền chạy đi tìm.” Một nam hài đầu cắt húi cua nói nhỏ: “Lão sư, thực xin lỗi… Nếu chúng ta sớm tìm ra ngươi thì tốt rồi…”

Hữu Lệ gãi gãi đầu: “Ngàn Thảo lão sư, ta còn tưởng rằng ngươi đi toilet quên mang giấy…”

Ngàn Thảo: “…”

Trầm ngâm hồi lâu, Ngàn Thảo rốt cục than thở ra tiếng: “Ta nghĩ muốn từ chức.”

Nàng vốn tưởng rằng bản thân đã đem hết thảy những nguy cơ trong trường học nắm chắc, thay đổi công tác , đổi mới hoàn cảnh liền sẽ không biết gặp phải những nguy hiểm gì, so sánh lên thì có vẻ trường học vẫn là an toàn hơn, bởi vì nàng còn có thể biết trước một hai để đề phòng. Nhưng là nàng sai lầm rồi, cho dù nàng đem Tiểu Vân – cái chuôi ám tiễn này biến thành minh thương (tức là đã có đề phòng trước) ; cho dù nàng đánh bại Lí Vũ; cho dù nàng hiểu biết hết về người bên cạnh, phân biệt ra người có thể kết giao người nên tránh xa, nhưng là nàng không cách nào đoán trước những chuyện bất ngờ thình lình xảy ra như hôm nay, không cách nào biết những kẻ kia bước tiếp theo sẽ hành động như thế nào, hơn nữa rất nhiều thời điểm, nàng đều chỉ có thể vô lực chống cự.

Thật sự là… nàng không thể chịu đựng nổi đám người tâm lý biến thái này nữa. Tiểu Vân cũng vậy, mà Cao Đồ cũng thế, hay kể cả là ba nam sinh kia, tâm lý biến thái của bọn hắn đều quá cường đại đi!

Ngàn Thảo vừa lên tiếng, nhất thời mọi người đều im lặng, cả hành lang trở nên yên tĩnh lạ thường. Đột nhiên, cổ tay nàng bị nắm chặt, cảm nhận được lồng ngực mình đang dựa vào dâng lên một sự chấn động, nàng còn cảm giác được thanh âm nói chuyện của hắn đã trở nên run run “ Không được… Đừng ..”

Bắt đầu từ câu nói của Nghiêm Húc, tất cả các đồng học có mặt trên hành lang rốt cục hồi thần trở lại, sốt ruột mở miệng

Hữu Lệ: “Ngươi mà đi thì đám phiếu thẩm mĩ của ta làm sao bây giờ a! Ta đưa là để hối lộ lão sư đó..”

Học ủy: “Không được a Ngàn Thảo lão sư! Ngươi đi rồi thì ai dạy toán học cho lớp ta a!”

Đầu húi cua: “Ngươi đang nói cái gì a Ngàn Thảo lão sư! Ngươi nếu như còn tức giận ba tên kia thì chúng ta nhất định sẽ đánh bọn hắn một trận cho ngươi hả giận!”

Học sinh giáp ( nhấc chân đạp lên ba tên nam sinh còn đang thương tích đầy mình nằm dưới đất ): “Lão sư, ngươi xem! Ta đánh bọn hắn cho ngươi!”

Học sinh ất: ( không nói chuyện, mày nhăn lại, luôn luôn im lặng chờ Ngàn Thảo lên tiếng )

Học sinh bính: …

“Ta đã suy nghĩ kĩ rồi mới nói như vậy” Ngàn Thảo nâng ánh mắt chua xót nhìn về phía Hữu Lệ nói, sau đó lại nhìn hướng những người còn lại “Ta đi rồi thì trường học tất nhiên sẽ an bài cái toán học lão sư mới cho các ngươi, hơn nữa, nếu kẻ khi dễ lão sư ta là một lão sư khác, các ngươi cũng không thể đem hắn đánh một trận được, huống hồ đơn giản là đánh một trận đâu phải là đã xong mọi chuyện…”

Ngàn Thảo dừng một chút: “Kỳ thực ta cũng không giỏi dạy toán học, mấy ngày nay lên lớp đều thật xin lỗi các ngươi, đều luôn để các ngươi tự học, làm bài tập, quả thật rất không có trách nhiệm… Thực xin lỗi,,, Ta nghĩ ta đi rồi trường học sẽ an bài cho các ngươi một lão sư tốt hơn ta nhiều lần..Đến lúc đó các ngươi nhất định phải học cho tốt, bằng không .. Ta biết rằng..”

Ánh mắt Ngàn Thảo có chút cay cay “: “Ta biết rằng ở nơi này ta được phiếu thẩm mỹ cùng mát xa miễn phí, lại có người gọi ta lão sư, bọn hắn lại còn vì ta mà đánh nhau… Kỳ thực, haha, kỳ thực ta cũng không nỡ rời xa các ngươi…”

Bồi hồi cùng xúc động, lưu luyến, hai thứ cảm xúc không ngừng xoay chuyển trong lòng Ngàn Thảo, nàng nghĩ, nếu thế giới này bình thường một chút thì thật tốt, nếu như nàng không phải là Cửu Ngàn Thảo….So với việc làm lão sư, nàng càng thích làm đồng học của bọn họ hơn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.