Cả buổi ăn, chúng tôi cười cười nói nói, y hết như một gia đình vậy. Tôi thật tâm rất mong khoảnh khắc hãy diễn ra mãi mãi. Tình thân và cả tình yêu hạnh phúc như vậy thì còn gì bằng. Tôi cũng chẳng đòi hỏi thêm một điều gì nữa cả.
Hết ăn xong rồi trò chuyện một lúc lâu thì trời cũng đã chặp tối, tôi giục anh về vì sợ trời khuya. Thì đột nhiên mẹ nói một câu khiến tôi sắp sửa ngã :
– Tiểu Nhiên, hay cháu cứ ở lại nhà bác nghỉ ngơi rồi mai hẵng về. Bây giờ thì trời cũng sắp tối rồi.
– Mẹ. – tôi nhấn mạnh, nhưng mẹ cũng chả để tâm mấy. Haizz, mẹ ơi là mẹ.
Thấy anh đi tới, tôi nghĩ anh sẽ nghe theo tôi mà chào mẹ về, ai ngờ lưu manh vẫn hoàn lưu manh, anh ghé sát tai tôi nói nhỏ :
– Cũng đâu phải là lần đầu tiên anh tới nhà em và…
Đâu để anh nói hết câu, tôi đá vào chân anh một phát thật thấm. Tôi hậm hực, từ lúc đầu bữa ăn tới giờ tôi cứ như con ghẻ, chẳng ai thèm xem ý kiến của tôi như nào. Tôi cũng mặc kệ, giận chỉ tổ làm mình già đi thêm. Tôi ôm gối qua phòng mẹ ngủ và nhường chiếc giường thân yêu lại cho anh.