Yêu Em Đến Hơi Thở Cuối Cùng

Chương 34 - Anh Sợ Mất Em

trước
tiếp

Tại bệnh viện, ba Mặc Nhiên đã được đưa đến nơi, Cẩn Thần vào cùng bác ấy, còn ba chúng tôi chỉ biết đứng bên ngoài mà cầu nguyện. Sau đó thì mẹ tôi cũng đi mua một chút đồ.. Tôi lo lắng nhìn sang thì thấy anh đang tựa lưng vào tường, mắt nhắm nghiền. Dáng vẻ của anh khi ấy vô cùng cô đơn.

Tôi đến bên anh, để hai bàn tay đan lại với nhau. Tôi không nói gì thêm, chỉ đứng bên cạnh, cùng anh cầu nguyện trong suy nghĩ

Có vẻ cảm nhận được nhịp thở của tôi, anh quay lại ôm chầm lấy tôi, anh không khóc chỉ thều thào nói :

– Tiểu An, anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em. Em đừng giận anh nữa được không?

– Em không giận anh đâu, chỉ là hơi buồn một chút thôi .- Tôi xoa tấm lưng rộng của anh mà trả lời

– Đừng buồn, anh sợ em buồn. – vừa dứt lời anh thả lỏng tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Đứng đối diện anh như lúc này, tôi có thể thấy được đôi mắt u buồn, hằn sâu trong ấy là những tổn thương. Giọt nướt mắt ấy muốn rơi nhưng cứ ngập ngừng mãi rồi ngưng hẳn. Tôi thấy thương anh quá, trong khoảnh khắc dầu sôi lửa bỏng ấy, anh vẫn luôn quan tâm tôi, sợ tôi phải buồn.

Tôi nhón người hôn lên đôi môi ấy rồi nhìn anh cười để an ủi anh, nào ngờ anh hôn lại tôi, hôn một cách cuồng nhiệt, khi thấy tôi không thể thở được nữa thì anh mới dứt ra, ôm tôi vào lòng mà nói :

– Đừng bao giờ rời xa anh, Tiểu An. Anh thật sự sợ mất em.

– Em sẽ luôn bên anh, sẽ luôn là như vậy. – vỗ nhẹ lưng anh, tôi đáp lại trong sự hạnh phúc.

Khi một người nào đó yêu bạn thật lòng, họ sẽ luôn sợ sẽ mất bạn. Vì họ yêu bạn nên muốn bạn ở bên cạnh mãi mà thôi. Tôi và anh cũng vậy. Chính ngay trong khoảnh khắc này, tôi nghĩ rằng sẽ không có điều gì chia cắt chúng tôi được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.