Cả 4 người chúng tôi, ai cũng đều có niềm hạnh phúc cho riêng mình. Đảo mắt nhìn xung quanh, tôi cảm thấy bản thân thật may mắn kho có những người bạn như vậy, đặc biệt là anh. Anh luôn đến đúng lúc nhưng khi tôi cần và lo lắng, quan tâm, chăm sóc cho tôi như một đứa trẻ. Vì có anh, tôi như được tiếp thêm sức mạnh.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bị câu hỏi của anh làm cho thức tỉnh :
– Em nghĩ gì mà đăm chiêu quá vậy, Tiểu An ?
– Em nghĩ về anh .- tôi lém lỉnh dụi đầu vào anh mà trả lời
Anh ôm chặt, hôn lên trán tôi. Hạnh phúc lại chưa kịp kéo dài thì cũng bị cái tên Tình Triều kia phá đám :
– Chúng mình vô hình rồi em à .- hắn nhìn Hàn Uyên nói như kiểu đá xéo
Tôi đá một cái thật mạnh vào chân hắn cho bỏ ghét. Đột nhiên có một cô gái với thân hình nóng bỏng đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Triều Triều, Cả 3 chúng tôi đều ngơ ngác nhìn nhau riêng hắn thì không. Có lẽ là hắn đã quen cô gái ấy từ lâu. Hàn Uyên tức giận, nhìn cô gái kia mà hỏi :
– Cô đi nhầm bàn rồi !
– Nhầm sao được chứ, người yêu Tình Triều của tôi đây mà .- cô gái kia vừa dứt lời thì Hắn cũng đứng dậy, cầm chặt tay của Hàn Uyên mà cảnh cáo :
– Trước khi tôi nổi nóng thì cô mau biến đi.
– Anh..anh sao lại? Em mới là người anh yêu mà ? .- cô ta cũng có vẻ sợ hãi, nhưng cũng ấp úng đáp lại
Nghe đến đây, tôi cảm thấy bất bình, bật dậy cầm ly nước tạt thẳng vào mặt đầy lớp phấn của cô ta , sau đó lên tiếng :
– Không có lòng tự trọng sao còn ngồi yên đấy? Muốn tự đi hay bà đây dắt đi hộ ?
Tôi vừa nói vừa ra tay làm dấu hiệu cho những người anh em trong quán đi tới. Cô ta nhìn vậy cũng chẳng làm gì được nên đành rời đi nhưng cũng không quên châm chọc Hàn Uyên :
– Tình Triều, em vẫn luôn yêu anh.- nói rồi, cô ta bỏ đi.
Còn về phía Hàn Uyên, nước mắt cô lăn dài. Có lẽ đang trong thời gian mang thai nên cô cũng rất nhạy cảm. Tôi đi đến chỗ cô ngồi xuống, an ui cô vài lời :
– Thôi nào, dù gì cũng là những đứa đàn bà cặn bã .
– Nhưng mình đã thấy ảnh của cô ta trong ngăn xe của Triều Triều.- nói đến cô oà khóc nức nở. Tôi nghe xong, quay phắt về phía hắn mà tức giận :
– Chuyện này là sao vậy Khúc Tình Triều ?
Hắn không nói gì chỉ ngồi im lặng như vậy, hành động của hắn khiến tôi muốn điên lên. Hàn Uyên kích động, đứng trước mặt hắn mà tuyên bố:
– Tôi muốn huỷ đám cưới, còn về đứa con này tôi tự mình lo được. Không cần anh.
Có lẽ nghe đến đây, Triều Triều sực tỉnh, đứng dậy ôm cô nhưng cô một mực đẩy hắn ra. Hai người cứ dằng co như vậy cho đến khi Uyên Uyên không còn sức lực đẩy nữa thì oà khóc. Cô khóc nức nở. Khóc trong sự đau đớn như bị phản bội. Nhìn cô như vậy tôi cảm thấy đau lòng vô cùng. Mặc nhiên cũng đi đến chỗ tôi m