Một lúc lâu, sau khi Hàn Uyên đã ngừng khóc và bình tĩnh trở lại. Tôi mới bắt đầu hỏi Triều Triều về thân phận của cô ta. Hắn cũng chẳng chối bỏ mà kể đầu đuôi câu chuyện :
Lúc còn ở bên Mỹ, Triều Triều cùng cô ta có một mối quan hệ tình cảm vô cùng thắm chặt. Vì hoàn cảnh gia đình cô ta khó khăn, ba mẹ phải làm lụng vất vả để có đủ số tiền giúp cô ta hoàn thành việc học tốt hơn. Tình Triều thấy vậy liền cảm thấy thương sót và ngày ngày giúp đỡ cô ta. Dần dần, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Hai người họ yêu nhau. Triều Triều lúc ây, chăm sóc cung phụng cô ta như công chúa.
Tình cờ vào năm sinh nhật,cô ta kêu mệt trong người nên không tổ chức, muốn về nước thăm ba mẹ. Tình Triều nghe vậy cũng liền tin nhưng cũng âm thầm mua bánh và hoa đến cho cô ta để tạo ngạc nhiên. Nào ngờ khi vừa đến, thì liền bắt gặp cô ta đi cùng với một thằng con trai khác. Tình Triều tức giận, chạy đến chô hai người đó mà hỏi cho ra lẽ. Hắn quay sang Sở Dao Duyệt( tên cô ta ) nói :
– Anh ta là sao ?
– Là người yêu tôi .- cô ta chẳng một chút do dự hay áy náy gì, khoác tay chàng trai kia mà dõng dạc trả lời như đó là điều hiển nhiên.
Triều Triều bất ngờ, chốc lát cũng hiểu đươc hoàn cảnh lúc này. Hắn nhép môi, lạnh lùng nhìn Dao Duyệt mà nói :
– Vậy bao nhiêu thời gian bên nhau chỉ toàn là dối lừa thôi sao ?
– Tại…tại anh không cho tôi nhiều như những gì anh ấy chu cấp cho tôi .- cô ta không đối diện với Triều Triều mà lảng tránh ánh mắt đi nơi khác, ấp úng trả lời
– À, thì ra là vậy.- nói rồi, Triều Triều quay bước đi, hắn không khóc chỉ cảm thấy bản thân quá ngu ngốc. Hắn hận cô ta đến tận xương tuỷ.