Tại bệnh viện, đầu tôi đau nhói. Lim dim mở mắt thì đã thấy ba, mẹ, Cẩn Thần, Hàn Uyên , Tình Triều và anh ở đấy. Nhìn hết một lượt, ánh mắt tôi dừng tại anh một lâu rồi lên tiếng :
– Anh là ai ?
Mặc Nhiên vô cùng sốc, ai nấy đều bất ngờ. Ba mẹ lo lắng ra ngoài tìm bác sĩ để hỏi về bệnh tình :
– Đầu con bé nhà tôi bị làm sao vậy bác sĩ ?
– Chỉ là bị chấn động nhẹ thôi.- bác sĩ điềm đạm nói
– Vậy có mất trí nhớ không bác sĩ ?.- mẹ tôi sốt sắng hỏi tiếp
– Không đâu chị.- nói rồi bác sĩ đi, để lại cho ba mẹ tôi sự ngạc nhiên.
Haizz, thật ra là tôi không phải không nhớ anh là ai, mà tại thấy mặt anh tôi lại nhớ đến cảnh tượng ấy liền chịu không nổi. Còn một cách duy nhất là giả bộ mất trí.
Còn về phần anh, anh tròn mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi tránh mặt, di chuyển mắt về phía của Hàn Uyên mà nói :
– Tao có làm sao đâu mà, nhìn mày kìa.
– Mà mày không nhớ ra anh ấy là ai hết hả .- Hàn Uyên vừa nói vừa chỉ Mặc Nhiên.
Tôi thì lắc đầu, buông một câu chốt hạ :
– Không có kí ức.
Tinhf Triều đứng lặng im nãy giờ, chừ mới lên tiếng :
– Mọi người có thể ra ngoài một lát được không ? Tôi có chuyện muốn nói với Dịch An.
Thaajt ra thì Triều Triều đang ám chỉ anh ra ngoài đấy. Vì có lẽ hắn biết tôi đang giả vờ mà thôi. Và nếu như vậy tì chắc chắn mọi chuyện đều có liên quan đến anh. Haizz, đúng là bạn tui.Anh thoạt đầu vẫn không chịu ra cho đến khi tôi lên tiếng:
– Phiền anh ra ngoài cho chúng tôi nói chuyện .
Anh thẫn thờ, không còn cách nào khác buộc lòng đi ra. Tôi thấy bóng dáng của anh vèa thấy thương nhưng cũng thật không thể nào nhìn mặt được nên đành thôi. Sau đó Triều Triều vòng tay lại hỏi tôi như cảnh sát viên đang tra khảo phạm nhân vậy :
– Cậu sao lại làm thế ?
– Làm thế là làm gì ?/- tôi thản nhiên hỏi ngược lại
– Giả bọi mất trí.- hắn gằn giọng nhìn tôi
Đúng là bạn chí cốt, không cần nói cũng tự biết. Nói rồi tôi đưa chi hắn cem đoạn video giữa anh và cô gái ấy. Hắn cũng tròn mắt, còn nhìn tôi hỏi :
– Đây là thật sao ?
Tôi gật đầu, rồi quay mặt hướng về phía cửa sổ, tôi nói tiếp :
– Có lẽ là người quan trọng nhất với Mặc Nhiên. Tôi không biết mình có phải là người thay thế không nữa.
Bỗng nhiên tôi không nói nữa, quay sang nhìn Triều Triều khẩn hỏi :
– Cậu có thể nào điều tra cô gái được không ?