– Là ai ?.- hắn nhíu mày nhìn chằm chằm tôi mà nói.
– Cô gái trong video lúc nãy.- giọng tôi để lộ rõ ra sự run rẩy, tôi sợ điều đó là sự thật, rằng cô gái ấy có gì đó với anh.
– Cậu chắc chứ?.- hắn gặng hỏi một lần nữa
– Ừm.- nói rồi, tôi nằm xuống, quay mặt vào trong rồi nhắm mắt lại. Tôi muốn ngăn những giọt nước đang sắp trào ra.
Tôi muốn tin anh nhưng mà những hình ảnh đó cứ luôn xuất hiện trong tâm trí. Hiện tại gặp anh là điều tôi không muốn, tôi cần phải làm rõ mọi chuyện trước rồi nói chuyện với anh.
Hôm nay tôi đã quá mệt mỏi nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đang mê man trong cơn mơ thì tôi có cảm giác như bị vật gì đè lên mặt vậy, không tài nào thở được. Tôi tỉnh dậy, nhận thức được nên vùng vẫy, tên đó cũng hoảng loạn chạy ra khỏi cửa, tôi vì tình trạng còn yếu nên không thể nào theo kịp được.
Tôi lúc ấy sợ lắm. Chẳng nghĩ ngợi gì tôi lập tức gọi điện cho anh, Mặc Nhiên bắt máy ngay tức khắc. Nghe được giọng anh tôi vỡ oà trong nước mắt :
– Mặc Nhiên cứu em, em sợ lắm. Có người muốn giết em.
– Em đừng lo, anh sẽ đến với em ngay.
Nói rồi Mặc Nhiên cúp máy. Còn tôi thì ngồi co ro lại một góc, trong giây phút ấy tôi chẳng nghĩ gì được ngoài anh. Tôi không phải là giận anh mà tôi muốn mọi chuyện sẽ được rõ ràng mà thôi.
Chưa đầy 5 phút sau thì anh đến, lập tức chạy đến ôm tôi vào lòng, tôi siết chặt vòng tay ôm anh. Tôi lại khóc. Sao trước mặt anh tôi chẳng còn cho mình một vỏ bọc nào nữa. Anh vỗ về, trấn an tôi :
– Có anh đây rồi Tiểu An. Đừng lo, anh sẽ ở đây với em.
Vừa dứt lời anh để tôi nằm xuống, anh cũng nằm theo, tôi nằm trên tay anh. Mặc dù chiếc giường nhỏ như vậy nhưng cũng đủ chỗ cho 2 người. Vì có lẽ tôi nằm trọn trong lòng anh luôn rồi. Anh nói tiếp :
– Em ngủ ngon nào. Yên tâm ngủ đi em.
Tôi ngước lên nhìn anh, anh cúi đầu xuống hôn lên trán tôi. Có vẻ chắc mình đã an toàn tôi dụi vào lòng anh mà ngủ cho đến sáng.