Cho Thuê Bạn Trai

Chương 73 - Người Kia Nói Rằng Cô Ấy Tên Là ‘Dương Tiếu’, Là Biên Đạo Của Chương Trình [Tâm Sự Đêm Khuya].

trước
tiếp

Edit: Vân Đạm Phong Khinh

Beta: Bánh Bao Nhỏ

Trên thế giới này thứ không bao giờ thiếu chính là những người lãnh đạo rác rưởi như Hoàng Lão Tà.

Mỗi ngày đi làm chỉ cần “chỉ tay năm ngón”, tất cả các nhiệm vụ đều giao cho cấp dưới, lại gọi với mỹ danh là “Rèn luyện cho mọi người”; nếu như công việc của cấp dưới được cấp trên công nhận, thì họ chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác, luôn là người đứng đầu để nhận công lao; Nếu như công việc có sơ suất, thì họ lập tức phủi tay, tuyệt đối không chịu bất kỳ trách nhiệm nào.

Mà Dương Tiếu chính là một cấp dưới bị ông ta đẩy ra hứng chịu trách nhiệm, thường được gọi là “Vật tế thần”.

Mạnh Vũ Phồn và Lưu Duyệt Nguyệt thấy bất bình thay cho Dương Tiếu, Dương Tiếu lắc đầu: “Việc này quả thực là do tôi dựng nên. Bản kế hoạch là do tôi làm, tôi chọn chủ đề, tôi mời khách và năm mươi người hâm mộ tham gia cũng do tôi quyết định. Từ đầu đến cuối, Hoàng Lão Tà không hề hỏi đến …. Nói thật, Dương Tiếu cười tự giễu chính mính, “Tôi sớm đã đoán được rằng ông ta sẽ đẩy tôi ra chịu đòn.”

“Đài truyền hình của chúng ta sao lại là cái đế chế tồi tệ gì thế này chứ!” Lưu Duyệt Nguyệt gấp đến dậm chân. “Tất cả những thứ bẩn nhất, mệt nhất đều đẩy cho biên đạo làm, luận công lĩnh thưởng thì không có phần của chị, xuất hiện sơ suất thì đẩy hết cho chị…”

“Tiểu Lưu, em có thể nói điều này trước mặt chị, nhưng ngàn vạn lần không thể đi nói với những người khác, ngay cả các bạn cùng thực tập của em, em cũng không thể nói điều đó.” Dương Tiếu ngăn lại lời nói của cô ấy, “Đây là thực tế, đây là nơi làm việc, không bao giờ có sự công bằng tuyệt đối.”

Mạnh Vũ Phồn lo lắng không dứt, cậu muốn giúp đỡ, nhưng phát hiện những gì Dương Tiếu và Lưu Duyệt Nguyệt đang thảo luận cậu không thể xen vào.

Cậu cảm thấy mình như một vật trang trí – còn nói muốn trở thành anh hùng của cô, nhưng khi Dương Tiếu bị bắt nạt, cậu chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

Dương Tiếu nhận ra sự cô đơn của cậu, ra hiệu cho cậu cúi đầu, rồi đưa tay lên chạm vào mái tóc xù của cậu.

Vết thương bên cạnh mắt cậu được dán lại bằng một miếng băng urgo trắng. Rõ ràng năm phút trước họ vẫn nói đùa về nó, nhưng giờ đây không ai trong số họ có tâm trạng nói cười.

“Ngoan, cậu đừng như vậy.” Dương Tiếu nói, “Khi cậu bị trọng tài trên sân thổi phạt, không phải là tôi cũng không giúp gì được hay sao?”.

“Nhưng bây giờ không giống!”

“Có gì khác nhau nào?” Dương Tiếu chuyển ánh mắt. “Trên sân, tôi tin rằng cậu có thể sử dụng sức mạnh của chính mình để hóa nguy thành an; Bây giờ, cậu cũng hãy tin tôi một lần đi!”

Dương Tiếu chở Lưu Duyệt Nguyệt và Mạnh Vũ Phồn trở về chỗ ở của họ, sau đó cô lập tức quay đầu xe, hướng đến đài truyền hình.

Trong thời gian này, điện thoại di động của cô gần như bị Hoàng Lão Tà khủng bố.

Ngay khi điện thoại được kết nối, Hoàng Lão Tà bắt đầu tra tội hỏi lỗi: “Dương Tiếu! Tôi nghĩ cô là người có kinh nghiệm trong tổ tiết mục, tôi luôn dành cho cô sự tin tưởng hoàn toàn. Đề tài mà cô chọn, tôi chưa bao giờ có ý kiến, đây là kết quả làm việc của cô sao? Vậy mà cô để khách mời mất mặt, xảy ra tai nạn đổ máu như vậy à?”

Dương Tiếu im lặng rồi chợt cười khanh khách.

Hoàng Lão Tà không hề đến trường quay để xem buổi ghi hình hôm nay. Nói theo cách của ông ta là, “Cô đã thực hiện rất nhiều kỳ của chương trình, lẽ nào tôi không ở hiện trường, cô sẽ không ghi hình hay sao?” Trước tiên không nói đến thân phận là nhà sản xuất của ông ta, chỉ hành vi này thôi thật nực cười vừa đáng kinh ngạc đến mức nào. Đó là còn chưa kể đến quá trình buổi ghi hình hôm nay, Miêu Mộng Sơ đã ở bên cạnh cô.

Miêu Mộng Sơ bàng quan đứng ngoài theo dõi cuộc xung đột này từ đầu đến cuối, cũng không biết ả ta thêm mắm dặm muối như thế nào, lại có thể khiến cho Hoàng Lão Tà mô tả “đoạn nhạc đệm” này là một “tai nạn chảy máu”.

Lại không phải là hàng chục người hâm mộ tập trung ẩu đả, làm sao được gọi là “tai nạn chảy máu”?

Dương Tiếu kìm nén sự tức giận của mình giải thích: “Hoàng lão sư, hôm nay thực sự có một người hâm mộ mất lý trí muốn lao lên sân khấu, nhưng cô ta đã bị một khán giả dám làm việc nghĩa giữ lại. Người bị thương là khán giả kia. Tôi vừa đến bệnh viện để gặp anh ta. Thương thế của anh ta…. ”

“Đừng nói với tôi về khán giả, tôi không quan tâm! Bây giờ tôi chỉ quan tâm, khi nào cô có thể cho cấp trên một lời giải thích?”

“…” Dương Tiếu lạnh lùng hỏi, “Ý ông muốn nói cái gì? Chương trình của chúng ta được ghi lại, không phát sóng trực tiếp, những gì xảy ra hôm nay không phải là trước kia chưa từng xảy ra, kênh sẽ có biện pháp đối phó phù hợp. Nên phụ trách như thế nào, tôi đương nhiên sẽ phụ trách.”

“Cô – giỏi, giỏi, giỏi lắm!” Hoàng Lão Tà tức giận nói, “Nếu cô đã có bản lĩnh chịu trách nhiệm, vậy thì cô chịu đi! Về phía nhà đài, tôi cũng không quản nữa, cô tự mình đến gặp giám đốc kênh mà giải thích.”

Nói xong, Hoàng Lão Tà không hề quan tâm đến câu trả lời của Dương Tiếu, trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe những âm thanh tút tút từ dàn âm thanh xe hơi vang ra, cô cười lạnh một tiếng, đạp chân ga, lái xe về phía tháp truyền hình cao trong màn đêm.

Hoàng Lão Tà không muốn chịu trách nhiệm, và đổ tất cả lỗi cho Dương Tiếu. Nhưng đối với Dương Tiếu mà nói, chỉ cần cô có thể đối phó được nguy hiểm lần này, đây chẳng phải sẽ là một cơ hội hay sao?

Năm mới là một ngày lễ mà nhân viên đều được nghỉ theo luật định, đài truyền hình vắng lặng cả bên trong lẫn bên ngoài. Tất cả các chương trình phát ngày hôm nay đều đã được ghi lại từ trước. Ngoại trừ nhân viên trực, toàn bộ đài truyền hình đều không thấy bóng người.

Văn phòng của tổ chương trình [Tâm sự đêm khuya] tối om, Dương Tiếu bật đèn lên, ánh sáng lập tức chiếu vào căn phòng nhỏ này. Tổ chương trình có sáu người, sáu cái bàn chen chúc nhau, ngăn cách bằng một vách ngăn và chiếc bàn nhỏ này có một cái tên rất sống động – “phòng lưới”.

Dương Tiếu chính là người ở trong lưới đó.

Và bây giờ, cô muốn phá vỡ chiếc lưới này.

Cô bật máy tính, trước tiên xem qua một lượt các chủ đề thảo luận trên mạng. Baibu Tieba*, Douban* đều đã ngập tràn các bài viết thảo luận về sự việc lần này, hot search trên Weibo* cũng đang tăng dần lên.

* Bách Độ Thiếp Ba hay Baibu Tieba là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ (Baidu) của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Do Bách Độ Thiếp Ba (Baibu Tieba) có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia. Năm 2012, Bách Độ (Baibu) mở thêm phiên bản tiếng Việt dành cho thị trường Việt Nam, lúc đầu gọi là Baidu Trà đá quán, sau đó lần lượt đổi tên là Baidu Tieba và Postbar.

* Douban (douban) là một trang web mạng xã hội Trung Quốc bắt đầu bằng sách và video. Đây cũng là cơ sở dữ liệu trực tuyến cung cấp thông tin về sách, phim, TV, âm nhạc và các tác phẩm khác. Cả hai mô tả và nhận xét đều được cung cấp bởi người dùng. Một trang web độc đáo. Trang web này cũng cung cấp nhiều chức năng dịch vụ như sách giới thiệu nghe nhìn, hoạt động ngoại tuyến thành phố, trao đổi chủ đề nhóm, v.v … Nó giống như một hệ thống hương vị (đọc, phim, TV, âm nhạc), hệ thống biểu thức (tôi đọc, tôi xem, tôi nghe) Dịch vụ mạng sáng tạo được tích hợp với hệ thống truyền thông (cùng thành phố, nhóm, hàng xóm) luôn cam kết giúp người dân thành thị khám phá những điều hữu ích trong cuộc sống.

* Sina Weibo là một trang mạng xã hội dạng tiểu blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter hay Facebook. Đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng, với một mức thâm nhập thị trường cũng giống như những gì Twitter đã tạo dựng ở Mỹ. Nó được tập đoàn SINA ra mắt ngày 14 tháng 8 năm 2009 và có 503 triệu người dùng đăng ký tính đến tháng 12 năm 2012. Khoảng 100 triệu tin nhắn được gửi lên mỗi ngày trên Sina Weibo.

Xét cho cùng, Phùng Tương cũng là một vận động viên có lưu lượng nổi tiếng tại giải CBA, fan hâm mộ nhiều, anti-fan cũng nhiều. Nhiều người đã nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu, mượn danh nghĩa công kích tổ tiết mục để đả kích Phùng Tương.

Vì điện thoại di động không được phép sử dụng trong phòng thu, thế nên tin tức trên Internet đều ở dạng văn bản mà thôi. Các thông tin này đã lan truyền đi với tốc độ nhanh chóng và khác xa so với sự thật ban đầu, trong quá trình lan truyền đã phát huy trí tưởng tượng của độc giả đến cực hạn. Đều nói “tam nhân thành hổ, chúng khẩu thược kim” (ý muốn nói sức mạnh của dư luận rất ghê gớm giả cũng thành thật), những tin tức giả đó “thêm mắm dặm muối”, và kết quả đã trở thành một “đòn giáng” thật sự.

Chẳng hạn như: “Fan nữ đó là một người phụ nữ giàu có đã qua đêm với Phùng Tương, mua một chiếc Porsche Cayenne cho Phùng Tương nhưng lại bị anh ấy bỏ rơi, vì vậy cô ta mới tới chương trình làm loạn.”

Please, Phùng Tương cao hơn hai mét, anh ấy lái một chiếc Cayenne sao? Làm sao lái đây? Không lẽ lúc lái xe lại phải thò đầu ra cửa sổ nhìn đường à?

Chẳng hạn như: “Khán giả nam đó cũng là một cầu thủ bóng rổ. Cậu ấy là chân chó của Phùng Tương, trung thành và tận tâm. Phùng Tương cố ý để cậu ấy đi lên chặn họng súng.”

Chặn họng súng? Chân chó? Họ là những cầu thủ bóng rổ, không phải là lưu manh xã hội đen!

Lại có người còn nói: “Hiện trường máu chảy thành sông, fan nữ cầm một con dao trên tay, chọc mù mắt khán giả nam và máu đã chảy ngay tại chỗ! Ba xe cứu thương đã đến!”

Dương Tiếu : “…”

Cô đã kiệt sức rồi, những người này có thể thêm mắm dặm muối hay như vậy, kiếp trước họ chắc phải là đầu bếp nhỉ?

Trong chuỗi thảo luận hot search, một tài khoản có tên @Tiểu Lưu Tiểu Lưu tuyệt không ngốc, nhảy vào và bình luận: “Đây đều là hiểu lầm thôi! Tôi là nhân viên của tổ chương trình, tất cả đều là tin đồn nhảm, hiện trường không có máu chảy thành sông, cũng không có xe cứu thương nào cả! ”

Tài khoản này thoạt nhìn đã biết ngay là Lưu Duyệt Nguyệt. Cô ấy rất nhiệt tình và muốn phát biểu thay cho đoàn làm phim, nhưng ngay khi đăng lên, cô ấy đã bị choáng ngợp bởi vô số lời mắng chửi.

Một fan hâm mộ của Phùng Tương cho biết: “Đội trưởng Phùng đã đến tham gia chương trình của cô và gặp chuyện nguy hiểm như vậy, ngay cả blog chính thức của các người đến rắm cũng không đánh một cái! Cô có biết anh ấy đã đạt được bao nhiêu danh dự không, nếu anh ấy phải chịu dù chỉ một chút chấn thương, CBA liền mất đi một siêu sao!”

Một anti-fan của Phùng Tương nói: “Chương trình rác nên cũng mới đi mời loại người rác rưởi? Hehe, tôi nghe cũng chưa từng nghe về chương trình này. Cái này được gọi là tự rước họa vào thân, bãi phân này các người tự hốt đi!”

Lại có người hoàn toàn là anh hùng bàn phím, hoặc người trung lập thì hùng hồn nói: “Tại hiện trường có một trăm người xem, có một trăm cặp mắt nhìn! Mọi người đều nói như vậy, đó chắc chắn là sự thật! Đội ngũ chương trình của cô nhất định là đang che đậy sự thật!”

Chẳng bao lâu sau, Lưu Duyệt Nguyệt đã buộc phải xóa tài khoản Weibo kia đi.

Có thể nhìn ra rằng cô bé có quầng mắt thâm và mắt sưng húp kia hẳn đã chịu ấm ức và khóc một trận.

Nói một cách thẳng thắn đây chỉ là một chuyện nhỏ. Sở dĩ bị phóng đại đến mức này thực sự vì có liên quan đến fan và anti-fan của Phùng Tương.

[Tâm sự đêm khuya] của bọn họ luôn là một chương trình nhỏ mờ nhạt trên kênh, trong đài cũng rất ít người biết đến họ. Do đó, khi sự việc lần này được lên hot search, ban lãnh đạo nhà đài đặc biệt coi trọng và yêu cầu họ giải quyết các tranh chấp trên Internet càng sớm càng tốt, hơn nữa phải báo cáo chi tiết về tiến trình của vấn đề này bằng văn bản..

Không khó để giải quyết tranh chấp trên Internet – Dương Tiếu chỉ cần gửi camera giám sát lúc sự cố xảy ra, để những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ kia không thể không câm nín.

Nhưng chỉ camera giám sát thôi là không đủ. Là tổ trưởng của tổ chương trình, cô nhất thiết phải đưa ra một lời giải thích xác đáng và rõ ràng cho mọi người về nguyên nhân và kết quả của vụ việc.

Dương Tiếu trước đó đã đến bộ phận an ninh, lấy camera giám sát trường quay ngày hôm nay.

Sau khi trở lại văn phòng, cô cẩn thận xem đi xem lại đoạn video nhiều lần: Khi chương trình ghi hình được một nửa, fan nữ đột nhiên “phát điên” và lao lên sân khấu. Vào thời điểm quan trọng, Mạnh Vũ Phồn đã chạy tới và ngăn cô ta lại. Các bảo vệ cũng chạy đến giữ cô ta lại, giữ tay cô ta và đưa đi.

Camera giám sát được lắp đặt ở phía trên của trường quay. Dương Tiếu dường như đứng dưới “góc nhìn của Thượng đế” để quan sát trận khôi hài này.

Trong màn hình giám sát, Mạnh Vũ Phồn cực kỳ nhanh nhạy, và gần như ngay lập tức đi lên từ hàng ghế cuối cùng của khán phòng. Sau khi cậu bị thương, Dương Tiếu đứng ngây người tại chỗ, liên tục nhìn về phía của cậu.

Bên ngoài màn hình, Dương Tiếu đưa tay chạm vào ảnh cao chưa đầy mười centiment của bản thân và Mạnh Vũ Phồn trong màn hình, dây thần kinh vốn đang căng thẳng giờ đây được mới thả lỏng đôi chút.

Theo đoạn video đó mà nói, trạng thái tinh thần của fan nữ rất bất thường, và vẻ mặt cô ta trông thật điên rồ.

Đại đa số người hâm mộ quá khích chính là những người không tỉnh táo như vậy.

Nhưng sâu xa bên trong, Dương Tiếu luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô nghĩ đi nghĩ lại và điều chỉnh đoạn video giám sát đến chỗ bắt đầu của sự việc – từ lúc khán giả bắt đầu đi vào trường quay.

Việc chọn một trăm khán giả này, phân theo hai cách thức để chọn lựa. Một nhóm là năm mươi người hâm mộ may mắn được lựa chọn thông qua các hoạt động phát vé mời chính thức và năm mươi người còn lại là do nhóm trưởng lựa chọn và cùng đi đến trường quay.

Dương Tiếu cho rằng người hâm mộ quá khích kia là fan hâm mộ được lựa chọn thông qua các hoạt động phát vé mời chính thức, nhưng trong camera giám sát, người hâm mộ quá khích này đã đi cùng với nhóm trưởng vào trường quay!

Dương Tiếu ngay lập tức gọi điện cho nhóm trưởng để hỏi chuyện này.

Người nhóm trưởng đã bị sốc và nói: “Dương lão sư, việc này không thể nói lung tung – fan cuồng đó chắc chắn không phải là tôi dẫn theo! Tôi phải trả tiền cho mỗi đầu người, nhiều hay ít một người tôi đều phải nắm rõ ràng. Làm sao có thể có nhiều thêm một người mà tôi không biết được chứ?

“Trong camera giám sát, cô ta đi theo anh vào trường quay.”

“Vậy thì tôi không biết.” Nhóm trưởng đùn đẩy trách nhiệm nói, “Nhưng trước khi vào trường quay, tôi đã đưa họ vào nhà vệ sinh ở cầu thang, có lẽ lúc đó cô ta đã trà trộn vào đội.”

Điều này thật sự là kỳ lạ quá rồi. Các đài truyền hình quản lý rất nghiêm ngặt, đều có gác cổng. Fan hâm mộ này rốt cuộc là vào được trường quay bằng cách nào?

Dương Tiếu càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng vẫn không có gì đột phá. Lúc này, điện thoại của cô reo lên.

Đó là một nhân viên khác trong tổ chương trình của họ đã liên lạc với cô. Sau tai nạn, nhân viên này đã đi cùng fan hâm mộ quá khích kia đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.

Dương Tiếu ngay lập tức trả lời điện thoại và hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Không thế nào cả,” Đồng nghiệp cười cay đắng. “Sở cảnh sát đã ghi lại lời khai. Nhưng người hâm mộ nhìn qua không có ác ý, không có hàng cấm gì trong túi, chỉ có nhân dân tệ, cô ta chỉ là một cô bé và vừa bước vào đồn cảnh sát liền bắt đầu khóc … Cảnh sát nói hành vi của cô ta ngay cả tạm giữ hành chính cũng chưa đủ, vì vậy đã thả cô ta đi.

“… Tôi có thể chửi thề không?”

Đồng nghiệp nói: “Nhưng có một tin tốt, fan hâm mộ đó đồng ý đền bù cho bạn trai cô ba trăm tệ.”

Dương Tiếu: “…” Cô hiện tại càng muốn chửi thề hơn.

Đồng nghiệp nói thêm: “Nhưng cảnh sát đã hỏi cô ta tại sao lại mang theo nhiều tiền mặt như vậy. Cô ta nói rằng do cô ta đã không nhận được vé mời nên cô ta muốn thử vận ​​may ở lối vào của sân khấu để xem liệu cô ta có thể lấy được một tấm vé từ bọn đầu cơ hay không.”

Dương Tiếu giật mình, nghĩ thầm, lẽ nào fan nữ này lấy được vé từ chỗ bọn đầu cơ trục lợi hay sao? Trong đài của họ, những chương trình tạp kỹ đặc biệt luôn cung cấp cho nhân viên một vài tấm vé vào cửa. Mặc dù những tấm vé này đều là vé miễn phí, nhưng trên thực tế, chúng được bí mật bán lại với giá cao cho bọn đầu cơ trục lợi.

Nhiều nhân viên cũ đang bí mật bán lại theo cách này. Nhà đài biết được cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng không quản bọn họ.

Đồng nghiệp nói: “Fan cuồng nói rằng khi cô ta đi lang thang trước cửa đài truyền hình, cô ta đã gặp một nữ nhân viên, và nữ nhân viên này nói …” Đồng nghiệp hạ giọng và nói khẽ: “Chỉ cần đưa tiền cho cô ấy, cô ấy liền đưa cô ta vào, hơn nữa phải là tiền mặt, không thể chuyển khoản. ”

Dương Tiếu trong lòng suy nghĩ. Chỉ có ba nhân viên nữ trong tổ chương trình của họ! Cụ thể là Dương Tiếu và Lưu Duyệt Nguyệt, và một người là …..

Dương Tiếu ngay lập tức hỏi: “Nữ nhân viên đó trông như thế nào?”

Đồng nghiệp im lặng một lúc: “Fan cuồng nói rằng nhân viên đó đeo khẩu trang, luôn cúi đầu nên nhìn không thấy mặt. Nhưng … cô ta biết tên của người đó.”

Dương Tiếu: “Tên là gì?”

Đồng nghiệp trầm mặc trong chốc lát, không muốn trả lời, nhưng Dương Tiếu khăng khăng bảo anh ta nói.

Đồng nghiệp nói: “— — Người kia nói rằng cô ấy tên là ‘Dương Tiếu’, là biên đạo của chương trình [Tâm sự đêm khuya].”

Trong nháy mắt, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Dương Tiếu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.