Cô Vợ Hung Mãnh Anh Yêu Em

Chương 30 - Diệp Lạc Huân

trước
tiếp

“Việc tôi giao cho cậu điều tra, có tin tức gì mới không? ” Lục Bắc Thần nghiêm nghị nhìn người đứng trước mặt.

“Lão đại, chuyện đó vẫn không có gì mới. Hẳn là có người động tay động chân vào rồi. ” Tần Minh nhìn hắn, nghiêm nghị nói.

“Một Trung tâm lớn như vậy hiển nhiên phải luôn kiểm tra, sửa chửa các thiết bị thường xuyên, tránh hỏng hóc, rất ít xảy ra sự cố. Họ lại vừa kiểm tra trước đó không lâu, nói đây chỉ là sự cố…có quỷ mới tin.”

Tần Minh vẫn ở đó thao thao bất tuyệt

“Gần đây, một số dự án của chúng ta đều bị Ngự Đằng ở phía sau âm thầm đâm chọt. Tuy tổn thất không lớn nhưng uy tín đã có phần giảm sút. ”

Lục Bắc Thần nghe Tần Minh nói, sắc mặt âm trầm, không dễ nhìn ra cảm xúc của hắn, chỉ cảm thấy một luồng không khí lạnh bao quanh.

“Ngự Đằng? Tập đoàn của Diệp Lạc Huân? ” Lục Bắc Thần nhướng mày hỏi

Tần Minh không trả lời, khẽ gật đầu vài cái.

Mấy năm gần đây, hai bên nước sông không phạm nước giếng, ai quản chuyện làm ăn của người nấy.

Tập đoàn này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ đứng sau Lăng Phong. Ban đầu chỉ là một sản nghiệp nhỏ của Thiệu gia bồi trợ cho Diệp gia đang ở thế yếu.

Không ngờ, chỉ một mình Diệp Lạc Huân sau 3 năm đã gánh vác cả gia tộc, đưa vị trí Diệp gia lên đứng hai ở thành phố S. Phát triển Ngự Đằng được như bây giờ quả là một nhân tài.

Sắc mặt Lục Bắc Thần lúc này càng quỷ dị hơn, hắn cười, nụ cười như quỷ địa ngục đến đòi mạng, làm cho người bên cạnh phải rùng mình. Trong miệng lẩm nhẩm một cái tên “Diệp – Lạc – Huân ”

…..

Ngạn Tuyết từ trong công ty bước ra, cả người mệt mỏi, uể oải. Không biết Thiệu Cẩn Y bận việc gì, mà cả chiều nay đều không đến tìm cô gây sự. Kể ra cũng thật nhàm chán.

Sau khi tạm biệt Sơ Hạ, vốn định bắt taxi về thì một chiếc BMW màu xám bạc dừng lại trước mặt cô.

Người đàn ông hạ cửa kính xuống, đó là một khuôn mặt điển trai, hấp dẫn mọi ánh nhìn. Cũng là gương mặt mà cô không bao giờ muốn gặp lại.

“Anh đưa em về. Nơi này… bắt taxi rất khó. ”

Diệp Lạc Huân nhoài người ra ngoài cửa sổ, nhẹ cười một tiếng nói với cô. Hắn có việc đi ngang qua, dù sao cũng tiện đường, muốn đưa cô về một chút.

“Không cần. Tôi có thể tự về, hơn nữa… ” cô như kéo dài câu nói, nhấn mạnh từ phía sau “tôi còn có chồng”, ý tứ như thể một người ngoài như anh không cần phải phiền phức.

Diệp Lạc Huân khẽ nhíu mày, giọng nói không còn nhẹ nhàng như lúc nãy

“Chồng? Em coi hắn là chồng, nhưng hắn có coi em là vợ không? Sao lại để em phải đón taxi về? Người nguy hiểm như hắn em không….”

Hắn còn chưa nói xong Ngạn Tuyết đã chen vào

“Anh không cần phải quan tâm. Tôi chỉ cần biết… anh ấy yêu tôi là được rồi. Anh là người đã có vợ, nên chú ý một chút.”

‘Vợ ‘ hắn ghét nhất là từ này, cả đời hắn chỉ mong cô có thể là vợ hắn. Cuộc hôn nhân này hắn hoàn toàn không mong muốn, Thiệu Cẩn Y suốt ngày đeo bám hắn, hắn sớm đã không muốn lấy cô ta.

Nhưng không còn cách nào khác, giữa Ngạn Tuyết và lợi ích của Diệp gia hắn chỉ có thể chọn một.

Diệp Lạc Huân nghĩ rằng khi Diệp gia đã vững mạnh hắn sẽ li hôn với Thiệu Cẩn Y, cưới cô về làm vợ. Nhưng cô lại không chờ được hắn, hắn không thể nào trách cô được.

“Chăm sóc tốt cho gia đình của anh đi. Chúng ta… đã không thể quay lại như trước rồi. ”

Ngạn Tuyết nói xong câu này, liền lên xe taxi gần đó đi mất.

Diệp Lạc Huân chỉ đành thở dài ra một hơi. Hắn sẽ đoạt lại cô, không thể nào đánh mất cô được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.