Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt

Chương 17 - Trường Học 1

trước
tiếp

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

Gấu Bụng Bự: bonus thim nè

– —————-

Một lúc sau ông mới nhớ ra là Khương Nguyên vẫn ở đây, lập tức ngồi thẳng dậy nỗ lực lấy lại tôn nghiêm của thầy giáo lần nữa: ” Khụ, Khương Nguyên, chuyện này em làm rất tốt. Nhưng thầy muốn hỏi một chút, em và cậu ấm của Lâm gia quen biết thế nào?”

​Khương Nguyên trả lời nhàn nhạt: “Lớp học thêm bên ngoài.”

​”Học thêm?” Vương Câu Toàn rõ ràng không tin.

​Ánh mắt Khương Nguyên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không có một kẽ hở.

​Anh và Lâm Vũ đúng là học cùng lớp học thêm với nhau, chỉ là Lâm Vũ học vào ngày thứ ba, còn anh học ngày thứ hai.

​Ở Lâm gia chỉ có nuông chiều một mình Lâm Gia, còn về ba anh trai của cô thì cha mẹ Lâm đều chọn biện pháp nuôi thả, tiền chu cấp không ít nhưng học tập không được kém, nếu không sẽ bỏ hết các khoản trợ cấp.

​Từ nhỏ Lâm Vũ đã không thích học, sau khi thi trung học thất bại thì bị mất toàn bộ tiền trợ cấp, anh ta giận dỗi bỏ nhà đi, khi đi mới phát hiện mình không thể đi đâu được, đúng lúc gặp vợ chồng Khương Gia đến S thị làm việc, cả hai trưởng bối đều ham chơi như trẻ con, nên anh ta được đưa về Khương gia.

​Đó cũng đúng dịp nghỉ hè, Khương Nguyên vừa nghĩ tới kì nghỉ hè đấy là lại tức giận không có chỗ để phát.

​Thời gian đó Lâm Vũ đến nhà anh ăn uống chùa còn chưa tính, lúc đi học thêm còn trêu đùa làm mất mặt anh cũng có thể không đề cập tới, ngay cả chuyện anh ta lấy tiền tiêu vặt của mình anh vẫn nhẫn nhịn, nhưng chuyện làm anh không thể chấp nhận là vào buổi tối trước khi đi anh ta chạy vào phòng anh đang tắm chụp ảnh, lưu nó lại để làm kỷ niệm.

​Sau đó tấm hình kia bây giờ lại biến thành vũ khí tốt nhất để uy hiếp anh trông em gái hộ anh ta..

​Chống lại đôi mắt nghi ngờ của Vương Câu Toàn, Khương Nguyên lạnh nhạt nói: “Chắc IQ của những kẻ có tiền thường tương đối thấp.”

​Vương Câu Toàn giật mình trong lòng, được lắm nhóc con, dám nói Tam công tử Lâm gia chỉ số IQ thấp, sợ là cậu không biết người ta chỉ sờ túi tiền một cái, có thể xuất ra vé đỏ có thể làm cho cậu chóng mặt.

​Ông nhấp một ngụm trà cho nhuận giọng, làm dịu đi tâm trạng đang phập phồng rồi phất tay nói: “Được rồi, em đi ra ngoài trước đi.”

​Khương Nguyên đi ra phòng làm việc, lúc này ánh mặt trời đã vô cùng nóng, cách đó không xa từng trận hình vuông đang được diễn tập trên sân huấn luyện, mọi người đều mặc đồ rằn ri giống y như anh, ngăn nắp chỉnh tề giống như ở trong quân đội.

​Chỉ là trong quân đội nơi chảy máu và mồ hôi như vậy không thích hợp với cô công chúa được chiều chuộng, cô nên ở trong một tòa lâu đài hoa lệ, cung điện mơ mộng, ở một nơi ấm áp lãng mạn thì sẽ không làm cô bị thương.

​Anh đã bắt đầu thừa nhận, Lâm Gia được nuôi như một công chúa như vậy thì cần phải hết lòng chăm sóc và bảo vệ.

​Buổi sáng lúc từ ra khỏi phòng y tế anh không về luôn phòng ngủ mà mượn điện thoại của Điền Trí Bác.

​Lâm Vũ đang trong cơn buồn ngủ cầm điện thoại lên thấy là số điện thoại lạ thì rất lịch sự, nhưng vừa nghe đến giọng của Khương Nguyên anh ta đã bắt đầu nổ “Moximoxi? Cậu là ai? Mẹ nó Khương Nguyên?! Bây giờ là mấy giờ mà còn gọi điện cho tôi, cậu có phải là người không đấy! Em gái cậu*?”

*đây là câu chửi nhé.

​Khương Nguyên đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Lâm Gia có bị dị ứng gì không?”

​”Gia Gia dị ứng?” Lâm Vũ nghe thấy thế, cơn buồn ngủ nhất thời tỉnh hơn nửa, đầu điện thoai bên kia vang lên tiếng sột soạt hình như đang mặc quần áo, sau đó là tiếng Lâm Vũ: “Ừ, để tôi nghĩ đã. Gia gia không phải thể chất bị dị ứng mà chỉ khi nào ăn hải sản xong quá nhiều thì bị phát ban thôi, nhưng chỉ hôm sau là khỏi. Sao thế, cậu cho em ấy ăn gì, quá nhiều hải sản à?”

​Khương Nguyên phủ nhận: “Chúng tôi đang tập quân sự, ở đây không có hải sản.”

​Lâm Vũ im lặng một lúc, ” Vậy thì không có. Triệu chứng của em ấy như nào?”

​Khương Nguyên cũng không rõ lắm, “Phát ban hết dưới cổ, rất nhiều. Chắc là từ đêm hôm qua, sáng nay lúc thức dậy bạn cùng phòng mới phát hiện ra. Bác sỹ phòng y tế đã khám qua nói rằng vẫn ổn.”

​Bỗng dưng, Khương Nguyên nhớ ra gì đó, anh lại hỏi: “Cô ấy có bao giờ dị ứng với sợi hóa học ở quần áo hay đồ dùng hàng ngày không?”

​Lâm Vũ bên kia vừa ăn vừa cười nói, “Đừng đùa chứ Khương Nguyên, em gái tôi á, Lâm Gia, từ nhỏ đến lớn quần áo đều không phải coton thì là lụa tơ tằm. Đừng nói đến em ấy, mà hai chúng ta cũng đã từng mặc sợi hóa học sao? Dị ứng cũng không có cơ hội kìa.”

​Khương Nguyên không trả lời, anh cúi đầu nhìn trang phục quân huấn trên người, sau đó nói với Lâm Vũ: “Lâm Gia không thể ở lại đây, anh gọi cho người phụ trách bên này đi, ông ấy họ Vương.”

​Bởi vì danh tiếng công tử của Lâm Vũ cũng coi như nổi tiếng, nên Khương Nguyên nói trực tiếp luôn với Vương Câu Toàn, có quen biết với Lâm Vũ, rồi trong lúc vô tình phát hiện ra Lâm Gia chính là em gái của Lâm Vũ.

​Ngay sau đó Lâm Vũ cũng gọi điện luôn cho Vương Câu Toàn, em gái của anh nói thẳng ra là hành vi cải trang, ông phải chăm sóc cẩn thận, không được phép xảy ra chuyện gì khiến cho em ấy khó chịu, chuyện này trời biết đất biết ông biết tôi biết, ngay cả hiệu trưởng cũng không thể biết. Vì vậy ông phải tìm một lý do hợp lý để đưa em ấy đi. Nếu làm cho em ấy gặp rắc rối thì Lâm gia sẽ tạo áp lực cho nhà trường, đến lúc đó tất cả trách nhiệm đều một mình thầy Vương ông chịu trách nhiệm.

​Dưới sự cám dỗ và ép buộc như vậy, Vương Câu Toàn không đáp ứng cũng không được.

​Khương Nguyên không về cùng Lâm Gia, dì Trương đón Lâm Gia ở bến xe bus của trường, nước mắt rơi ra, “Gia Gia của dì, mới có mấy ngày nhìn cháu xem, gầy như này rồi! Quay một vòng cho dì Trương nhìn xem nào, phát ban trên người cháu là có chuyện gì đấy?”

​Dì Trương ôm Lâm Gia mà nói liên tục, Lâm Gia dựa vào trong ngực bà mà mũi không nhịn được cũng ê ẩm theo “Ô ô, dì Trương cháu rất nhớ dì.”

​Trở lại Khương gia, Khương Nguyên đã sớm sắp xếp bác sĩ gia đình cho cô, bác sĩ thấy bệnh tình của Lâm Gia cũng nói không sao, chỉ cần không đụng vào chất gây dị ứng, thì qua hai ngày các nốt phát ban sẽ tự mình biến mất.

​Dì Trương tiễn bác sĩ về, rồi nấu cho Lâm Gia món cháo nhẹ, bê thẳng lên phòng của cô.

​Lâm Gia mặc một bộ đồ ngủ hình chú thỏ dễ thương, đang tựa trên chiếc giường êm ái của mình, vừa ăn món cháo rau xanh thơm ngào ngạt vừa miêu tả một cách sinh động cho dì Trương nghe hoạt động quân sự.

​Dì Trương nghe thấy vừa ngạc nhiên lại thương yêu, “Ôi, đều tại dì với chú Lưu hai người già không biết. Dì đã chuẩn bi hành lý cho con để ở cốp sau, trước khi đi lại quên dặn cho chú Lưu, ông ấy cũng quên mất, đều do chúng ta quên mất làm Gia Gia chịu khổ.”

​Lâm Gia nghe thấy vậy ôm bả vai dì Trương, “Không sao không sao, cháu đã về rồi!”

​Hai mắt dì Trương đỏ lên gật đầu: “Đúng, Gia Gia đã về rồi. chờ cháu khỏi bệnh, dì Trương sẽ làm nhiều đồ ăn cho con, tẩm bổ cho con thật tốt, có được không?”

​”Vâng ạ!” Lâm Gia vui vẻ hoan hô, thiếu chút làm đổ cả bát cháo.

​Sau khi ăn cháo xong, dì Trương lại hỏi cô: “Sao cậu chủ không về cùng cháu?”

​Lâm Gia ngẹo đầu suy nghĩ rồi nói: “Khương Nguyên nói, cậu ấy tạm thời không muốn mình đặc biệt.”

​Dì Trương nghĩ lại cũng đúng, Khương Nguyên không nói thân phận mình với nhà trường, nếu không trong trường sẽ rất ầm ĩ.

​Dọn dẹp xong bát đũa, bà thu xếp giường ngủ cho Lâm Gia dặn cô nghỉ ngơi cho tối, rồi đóng cửa đi ra ngoài.

​Ăn uống no đủ Lâm Gia sờ sờ những nốt đỏ nổi lên trên cổ, trong đầu đang nhớ tới thời gian hai ngày trước, ngoài lúc bị đứng phạt và dị ứng ra thì thời gian còn lại cô rất vui vẻ.

​Sau khi về nhà cô sẽ kể cho ba mẹ và các anh trai, trước đây mọi người chưa từng mang cô đến những nơi này, quen rất nhiều bạn bè mới, nhất là Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn, à còn có Từ Dục, mọi người đều rất tốt, nhất là Khương Nguyên.

​Cô bây giờ càng ngày càng hiểu thực sự Khương Nguyên cũng không lạnh lùng như anh thể hiện, biết cô chưa ăn cơm anh còn đưa cơm cho cô, ngày hôm qua còn đưa quần áo của mình cho cô mặc, nếu bình thường anh cũng dịu dàng như trong giấc mơ của cô thì tốt quá.

​Nếu như có thể, cô thật sự muốn đưa mọi người về nhà cô chơi.

​Vừa nghĩ tới chuyện sau khi huấn luyện xong thì đi học là cô có thể gặp mặt mọi người, Lâm Gia vui vẻ lăn lộn trên giường, cười toe toét trong giấc mơ.

​Mười ngày huấn luyện quân sự đã qua, Khương Nguyên đen đi một chút, người cũng gầy hơn, lúc xách va ly gõ cửa Lâm Gia còn không thể tin được.

Dì Trương làm một bàn thức ăn ngon, chỉ chờ anh về bồi bổ cho anh thật tốt.

​Trên bàn cơm, Lâm Gia tò mò như một đứa trẻ hỏi anh về tình hình tập quân sự, nhất là về Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn, Khương Nguyên hiếm khi tốt tính mà kể hết cho cô.

​Lâm Gia nghe xong hơi hối hận, “A, chơi vui vậy à!”

​Khương Nguyên hiểu được ý của cô, cố ý thở dài nói: “Haizz, nếu như cậu không bị dị ứng thì cũng có thể chơi cùng mọi người, thật đáng tiếc.”

​Lâm Gia bây giờ nghe thấy hai từ dị ứng cả người như rét run, hai ngày hôm nay vất vả lắm ban đỏ trên người mới biến mất, chỉ nghĩ tới cả người ngứa ngáy là cô lại cảm thấy cổ họng căng lên, cô không hề muốn trải qua lần dị ứng khủng khiếp như vậy nữa “Không tiếc không tiếc, mình ở nhà cùng dì Trương cũng rất vui.”

​Dì Trương bê thức ăn từ phòng bếp ra, vừa lúc nghe thấy lời này của cô, “Ha hả, Gia Gia là đang nói dối đấy. Rõ ràng ở nhà rất chán mà. Mấy hôm nay tôi không dám mang cô ấy ra ngoài, hôm qua mới ra khu vườn phía sau khu nhà mình.”

​Lâm Gia bị vạch trần, le le lưỡi cúi đầu gặm sườn xào chua ngọt.

​Khương Nguyên hiếm khi thấy nở nụ cười trên mặt, “Dì Trương, trong thời gian này dì cũng vất vả rồi, tôi đã chuẩn bị thêm tiền thưởng quý này cho dì.”

​Dì Trương nghe vậy vừa mừng vừa sợ, “Ôi, không sao! Đây là việc tôi phải làm mà.”

​Khương Nguyên khẽ gật đầu rồi an ủi bà: “Không có gì, đây cũng là tấm lòng của Lâm tam thiếu giành cho dì, dì cứ yên tâm mà nhận.”

​Dì Trương nghe thấy thế cũng không ngại nữa, nói cảm ơn với vẻ mặt vui mừng rồi vào phòng bếp làm việc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.