Đề Ấn Giang Hồ

Chương 79 - Thiên La Địa Võng

trước
tiếp

Bệnh Lang Trung tư Ðổ Tinh nói:

– Không được rối, những thuốc men của thuộc hạ đã bị Ðồng Tâm Minh thu hết cả.

Quái Thủ Phiên Thiên kêu lên:

– Nói bậy! Lão phu biết rõ rằng ngươi giấu các thứ thuốc men trong giày, ngươi không chịu đưa ra, lão phu sẽ ra tay cướp đấy!

Bệnh Lang Trung không biết làm sao, đành phải cởi một chiếc giày ra, gỡ một miếng vải lót bên trong, lấy ra hai viên thuốc tròn bao sáp bên ngoài, miễn cưỡng đưa cho Quái Thủ Phiên Thiên, nói:

– Ðây, cầm lấy!

Vô Danh Ma nói:

– Ta nghe nói Tư Ðổ lão trong chuyện này không phải là không thích, sao lại không muốn đưa hai viên thuốc ra như vậy?

Quái Thủ Phiên Thiên cầm lấy hai viên thuốc, cười nói:

– Té ra Bang chủ vẫn bị y che mắt. Y chế ra loại thuốc này không phải để dùng, mà là để bán cho những hạng vương tôn công tử và loại già rối còn ham vui có tiền, mỗi viên giá năm mươi lạng bạc. Bây giờ y thò ra hai viên, so với lúc bình thường thì mất toi một trăm lượng bạc, tự nhiên là đau lòng rối!

Vô Danh Ma cười khì một tiếng nói:

– Một viên thuốc năm mươi lạng bạc, đắt quá!

Quái Thủ Phiên Thiên nói:

– Ðắt thì đắt thật, nhưng người mua có thể lợi dụng để chiếm được trinh tiết của một cô gái, cho nên còn nhiều người muốn mua lắm.

Ngọc Diện Hoa Thi cười nói:

– Ðược rồi Chứ huynh, mọi người đang chờ xem diễn trò đây, mau mau cho chúng uống đi chứ!

Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ quay người bước về phía Diêu Ngọc Nga, thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, mái tóc rũ về một bên, y đưa tay đỡ cằm nàng lên nhìn, kêu to:

– Ơ, con nha đầu này sợ quá ngất đi rối!

Nguyên là Diêu Ngọc Nga tuy quyết tâm sẵn sàng chịu chết, song vừa nghe bọn họ bàn nhau dùng thuốc để bắt mình và Vũ Duy Ninh làm chuyện “vợ chồng”, vừa thẹn vừa uất, lập tức ngất luôn.

Ngọc Diện Hoa Thi nói:

– Không sao, dưới gốc cây có nước, cứ vốc lên đổ lên mặt là tỉnh thôi.

Nói xong, khom người vốc nước rưới lên mặt Diêu Ngọc Nga.

Quái Thủ Phiên Thiên quay bước sang phía Vũ Duy Ninh, thấy mặt chàng đầy vẻ phẫn nộ, bất giác hắc hắc cười quái dị nói:

– Tiểu tử, xem ra ngươi có vẻ không vui, thật là một thằng to đầu mà ngốc, đây là chuyện vui mừng to bằng trời đấy nhé!

Vũ Duy Ninh phì một tiếng, phun một bãi nước bọt trúng giữa mặt Quái Thủ Phiên Thiên sửng sốt, kế đột nhiên cả giận, giơ thẳng tay bốp bốp chát chát vào mặt chàng.

Vô Danh Ma chờ Quái Thủ Phiên Thiên đánh hơn chục cái mới cất tiếng nói:

– Ðược rồi, cho y uống thuốc đi.

Quái Thủ Phiên Thiên nghe thấy mới dừng tay, bóp vỡ lớp sáp bao ngoài một viên thuốc, lại đưa tay trái ra bóp vào hàm Vũ Duy Ninh cho chàng há miệng, bỏ viên thuốc vào.

Ðủng lúc ấy, ào một tiếng, một cái bóng người từ trên cốc bay xuống.

Y là Sáp Sĩ Hổ Quách Giang!

Quần ma vì đều tập trung nhìn vào Vũ Duy Ninh, nên đột nhiên thấy có người từ trên sa xuống, đều hoảng sợ nhảy dựng cả lên.

Quái Thủ Phiên Thiên cũng cho rằng người tới là địch nhân, nên vội vàng rút bàn tay đang bóp hàm Vũ Duy Ninh về, dựng thành chưởng chuẩn bị đối phó. Khi nhìn ra là người phe mình, bất giác “ủa” mộttiếngnói:

– Làm cái gì mà rối rít lên thêm Vũ Duy Ninh nhân lúc y rút tay lại ngoảnh đầu nhìn, lén lén nhổ viên thuốc trong miệng ra, lại thấy quần ma đều tập trung nhìn vào Sáp Sĩ Hổ Quách Giang không ngó gì tới mình, trong lòng mừng thầm, lập tức làm như đã nuốt viên thuốc xuống rối, vươn cổ há miệng hớp hớp không khí.

Vô Danh Ma nhìn chằm chằm vào Sáp Sĩ Hổ Quách Giang hỏi:

– Tìm được Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang chưa?

Sáp Sĩ Hổ Quách Giang thần sắc có vẻ hoảng sợ nói:

– Tìm được rồi, y bị thương nặng đã chết… Bang chủ xin mau chuẩn bị, bọn họ đã tiến vào đường sơn cốc rồi.

Vô Danh Ma thoáng biến sắc, hỏi mau:

– Nhiều người tới không?

Sáp Sĩ Hổ Quách Giang nói:

– Rất nhiều! Cha con Du lão tặc, thêm Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan uy và uất Trì Hoành, Hầu Thông, Từ Giới Nhiên, ôn Chi Công, Mạc Hiền Bình, Vũ Văn Ðỉnh, Ngư Tri Xuân, Vi uy Lương, Nhiếp Vũ Nghĩa, chín đặc sứ áo vàng!

Vô Danh Ma mắt lóe tinh quang, lại hỏi:

– Còn cách xa không?

sáp Sĩ Hổ nói:

– Ðại khái chỉ khoảng nửa dặm thôi!

Vô Danh Ma cau mày trầm ngâm nói:

– Kỳ lạ thật, sao họ lại tới cả thêm Tam Tuyệt Ðộc Hồ nói ngay:

– Nhất Ðầu Tiên Lý Trạch, Thân Thủ Tướng Quân Mộ Dung Tùng, Bắc Hải Ngư ông Cái Văn Hùng và Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên bốn người không tới.

Vô Danh Ma nói:

– Hôm nay lúc đổi người ở hồ Ðộng Ðình , bốn người ấy cũng không có mặt, có lẽ ở lại bảo vệ Ðồng Tâm Minh… Ta không nói tới chuyện đó, ta nói là tại sao mười hai người kia đều kéo cả vào đường sơn cốc kia?

Tam Tuyệt Ðộc Hồ biến sắc nói:

– Nếu vậy thì lạ thật. Nếu họ chưa biết chỗ chúng ta ẩn náu thì lẽ ra phải chia đường tìm kiếm mới phải, bây giờ cả mười hai người lại kéo cả vào sơn cốc thì dường như họ đã biết rõ chúng ta ở đây rối…

Vô Danh Ma lại hỏi Sáp Sĩ Hổ Quách Giang:

– Ngươi không bị bọn họ phát hiện chứ?

Sáp Sĩ Hổ lắc đầu nói:

– Thưa không, thuộc hạ thấy bọn họ từ xa xa tiến vào sơn cốc, vội vàng chạy mau trở về.

Câu nói vừa dứt, chỗ cửa ra vào ở vách sơn cốc vang lên tiếng ném đá làm hiệu.

Hận Thiên ông Từ Tam Giáp và Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long vâng lệnh giữ chỗ cửa vào ôm những khối đá lớn thảy xuống, tất cả mười hai khối lần lượt rơi xuống cốc địa.

Ðiều đó cho thấy tin báo của Sáp Sĩ Hổ là đúng hoàn toàn, trước mắt nhân vật Ðồng Tâm Minh kéo tới là có mười hai người.

Vô Danh Ma sa sầm nét mặt, sát khí đằng đằng nói:

– Chúng ta có mười ba người, có nên liều mạng ra đánh một trận không?

Tam Tuyệt Ðộc Hồ tỏ vẻ lo âu nói:

– Chỉ sợ không dễ thủ thắng. Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan uy thân thủ chẳng kém gì Du lão tặc, một mình y ít nhất cũng chống nổi hai ba người bên ta…

Vô Danh Ma ngẩng đầu nhìn lên vách đá cao bảy tám chục trượng nói:

– Nếu không chuẩn bị công khai đánh nhau với bọn họ một trận, thì bọn ta lại trèo lên theo cửa cốc mà ra.

Tamtuyệtđộc Hổ nói:

– cứ lên trước xem sao, biết đâu bọn họ không phát hiện được nơi chúng ta ẩn núp.

Vô Danh Ma gật gật đầu nói:

– Phải, phó bang chủ và hai vị Lao, Quách ở lại đây giữ người, nghe thấy tiếng đánh nhau tới gần cũng không cần lên trên trợ chiến, cứ mang người trèo lên ra khỏi cốc, nghe chưa?

Tư Không Sâm và Quách Giang khom người vâng dạ. Tiếu Trung Ðao Lao Kiếm Xương nói:

– Canh giữ hai người kia thì phó bang chủ và Quách huynh cũng đủ, thuộc hạ cùng lên xem xem thế nào.

Vô Danh Ma chỉ lên vách đá nói:

– Ngươi nhìn xem, lưng chừng vách đá trở nên bằng phẳng như mài, nếu không có thêm một người giúp đỡ, làm sao mà lên?

Tiếu Trung Ðao đưa mắt nhìn lên vách đá, biết rằng mang thêm một người trèo lên không phải dễ, đành gật đầu nói:

– Ðược rồi, thuộc hạ ở lại đây cũng được…

Vô Danh Ma lập tức tung người vọt lên, theo chỗ vào bí mật phi thân lên đỉnh cốc. Tam Tuyệt Ðộc Hồ, Ðộc Mục Cuồng, Bệnh Lang Trung, Ngọc Diện Hoa Thi, Lang Tâm Hắc Long, Quái Thủ Phiên Thiên và Ðộc Nương Tử bảy người cũng theo sau vọt lên, thi triển tuyệt kỹ khinh công, trong nháy mắt đã lên khỏi vách đá cao ba mươi trượng, bước lên đường bí mật vào cốc.

Ði được mười bước, thì thấy Hận Thiên ông Từ Tam Giáp và Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long phụ trách việc canh gác đang núp phía sau tảng đá nhìn ra đường sơn cốc. Hận Thiên ông đứng trước, đang thò đầu nhìn ra phía ngoài, dáng vẻ cực kỳ khẩn trương.

Vô Danh Ma nhẹ bước tới bên cạnh, hạ giọng hỏi:

– Bọn họ tới chưa?

Hận Thiên ông gật gật đầu, chỉ chỉ ra phía ngoài rồi né qua một bên để bà ta bước tới nhìn ra.

Vô Danh Ma lom khom bước tới phía sau phiến nham thạch, ghé đầu nhìn xuống, thấy bọn Thánh Hiệp Du Lập Trung mười hai người đang ngồi quanh phía dưới đường sơn cốc, rõ ràng bọn họ tiến tới chỗ tận cùng đường sơn cốc thì không thấy tung tích địch nhân đâu nữa, đều rất bực bội, vì vậy ngồi cả xuống đất, vừa để nghỉ mệt, vừa để tìm cách làm sao truy ra địch nhân.

Lúc ấy, chợt nghe Vạn Nhân Ðịch uất Trì Hoành nói:

– Y tên Thánh Thủ Nhân Viên Sô Tử Nghị, khinh công và ám khí đều mười phần cao cường…

Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan uy vẻ trầm ngâm nói:

– Xem tình trạng y chết, giống như trên vách đá rơi xuống, nhưng y khinh công cao cường, chẳng lẽ đến nỗi sẩy chân rơi xuống đây sao?

Thánh Hiệp Du Lập Trung khẽ một tiếng nói:

– cỏ một điềm nữa, là hôm nay Thánh Thủ Nhân Viên hoàn toàn không có mặt tại hồ Ðộng Ðình , cho nên… ta đoán cái chết của y có thể dính líu với Vũ Duy Ninh…

Thiên Thủ Kiếm Khách nói:

– Ngươi nói thế là Thánh Thủ Nhân Viên là bị Vũ Duy Ninh đánh chết chứ gì?

Du Lập Trung gật đầu nói:

– Có thể Vô Danh Ma phái Thánh Thủ Nhân Viên và Bạch Ngạch Hổ đem Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga rời Quân Sơn, nhưng tới chỗ này bị Vũ Duy Ninh tìm được cơ hội ra tay, y đánh chết Bạch Ngạch Hổ Hình Tất Quang trước, rồi đuổi Thánh Thủ Nhân Viên đuổi vào sơn cốc, đôi bên đánh nhau. Thánh Thủ Nhân Viên không chống nồi, muốn phi thân lên vách đá trốn, lỡ sẩy chân rơi xuống.

Du Băng Viên mừng rỡ nói:

– Nói như thế thì Vũ Duy Ninh và Diêu cô nương thoát hiềm rồi Chứ gì?

Du Lập Trung cười khẽ nói:

– Ngươi đừng vui mừng quá, đó chỉ là cha đoán thế thôi.

Du Băng viên nói:

– Nhất định là thế, chứ nếu không thì ai ra tay giết chết Bạch Ngạch Hổ và Thánh Thủ Nhân Viên?

Du Lập Trung nói:

– Nếu là cha đoán đúng, thì căn cứ vào thời gian Thánh Thủ Nhân Viên chết mà suy, Vũ Duy Ninh và Diêu cô nương giờ này phải ở trong sơn cốc mới đúng. Nhưng sự thật thì họ không có ở đây.

Thiên Thủ Kiếm Khách nói:

– Có thể là họ lại rơi vào tay Phục Cừu Bang rối.

Du Băng Viên nghe tới đó thì tỏ vẻ rầu rĩ nói:

– vậy thì làm sao? Bảy tù nhân đã bị bọn họ dùng kế Trộm rồng đổi phụng lừa mang đi rối, Vô Danh Ma hiện giờ có thể ra tay giết hai người bọn họ rối.

Du Lập Trung nói:

– Không đâu. Ðối tượng phục thù của Phục Cừu Bang là cha, trước khi cha rơi vào tay Phục Cừu Bang, bọn họ sẽ không giết Vũ Duy Ninh và Diêu cô nương đâu.

Thần Ðà Tử Hầu Thông ngắt lời nói:

– Minh chủ cho rằng Vô Danh Ma sẽ lại lợi dụng Vũ Duy Ninh làm con tin để ép minh chủ phải khuất phục à?

Du Lập Trung gật đầu nói:

– Ðúng thế, xem tình hình thì bà ta đã quyết tâm đối đầu với lão phu tới cùng…

Du Băng Viên hậm hực nói:

– Hôm trước ở Ðồng Tâm Minh, lẽ ra cha đừng thả bà ta, nếu hôm ấy cha chịu bắt bà ta nhốt lại, thì đã không có chuyện ngày hôm nay.

Du Lập Trung cười cười, giơ tay vỗ vai nàng nói:

– Con ranh con, có những chuyện ngươi còn chưa biết, sở dĩ hôm nay bà ta biến thành một nữ ác ma không còn chút nhân tính là cũng ít nhiều tại cha. Cho nên cha không thề giết bà ta, cha chỉ mong có ngày bà ta phân biệt rõ chuyện phải trái, lúc ấy chẳng cần chúng ta tốn chút sức lực nào, Phục Cừu bang cũng sẽ tan vỡ thôi.

Du Băng Viên thở dài một tiếng nói:

– Bà ta lại có ngày phân biệt được chuyện phải trái à?

Du Lập Trung nói:

– Cũng có thể, chỉ cần chúng ta cứ tiếp tục dùng cách nhân ái để xử sự với bà ta.

Du Băng viên nói:

– cha có thể hy vọng bà ta hiếu chuyện sai trái đã làm, chứ không thề hy vọng bà ta sẽ tha Vũ Duy Ninh và Diêu cô nương.

Du Lập Trung nói:

– Dĩ nhiên, cho nên chúng ta phải ra sức cứu hai người trở về…

Du Băng viên đứng dậy hối thúc:

– Vậy thì chúng ta không được chần chờ nữa, cứ ngồi mãi ở đây, làm thế nào cứu được họ?

Du Lập Trung chợt hô hô cười lớn nói:

– Ðừng gấp, nha đầu, cha bảo đảm chỉ trong vòng hai ngày sẽ cứu được họ về thôi.

Du Băng Viên nửa tin nửa ngờ hỏi:

– Cha có diệu kế gì vậy?

Du Lập Trung cười nói:

– Cho ngươi biết, tám trăm dặm quanh Ðộng Ðình hổ đã trong tầm giám sát của Ðồng Tâm Minh, bất kể Phục Cừu bang chạy trốn về phía nào, cũng không thoát khỏi mắt chúng ta cả.

Du Băng Viên kinh hãi mừng rỡ hỏi:

– Cha phái bao nhiêu người giám thị ở các nơi?

Du Lập Trung nói:

– Bốn mươi hai vị đại biểu, năm mươi võ sĩ áo bạc, lại có ba trăm đệ tử Cùng gia bang, tất cả là ba trăm chín mươi hai người.

Du Băng viên cả mừng nói:

– Sao cha không nói cho con biết trước?

Du Lập Trung cười nói:

– Thì bây giờ nói cho ngươi biết vẫn chưa muộn mà.

Du Băng viên nói:

– Có ba bốn trăm người giám thị khắp nơi, thì thật là không sợ bọn họ bay lên trời nữa.

Thiên Thủ Kiếm Khách cười nói:

– Cho nên, nha đầu ngươi cứ ngồi xuống nghỉ thêm một lát đi.

Du Băng Viên theo lời lại ngồi xuống, cười nói:

– Cha, nếu lúc đầu chúng ta biết được Vô Danh Ma dùng quỷ kế, cũng mang bảy tù nhân giả đổi cho bà ta mới thật là hay.

Du Lập Trung cười nói:

– Cha không biết bói toán để tiên tri làm sao biết bà ta dùng hai tù nhân giả để lừa mình được?

Du Băng viên nói:

– Cũng lạ cho chúng ta cứ hấp tấp, trước khi trao đổi lẽ ra phải hỏi qua một lượt đã. Gã tiểu tử ấy tuy giả Vũ Duy Ninh rất giống, nhưng giọng nói nhất định không bắt chước y hệt được. Nếu chúng ta hỏi y mấy câu trước, thế nào cũng nhận ra là giả mạo.

Du Lập Trung nói:

– Cái đó gọi là kẻ trí lo ngàn chuyện ắt có một chuyện sai, cha cơ bản không nghĩ tới việc bà ta dùng kế trộm rồng đổi phượng…

Vô Danh Ma nép sau phiến nham thạch bên trên nghe tới đó thì hết hứng thú, bèn quay nhìn Hận Thiên ông Từ Tam Giáp và Tam Cước Kỳ Lân Hổ Hóa Long truyền âm nói:

– Xin hai vị cứ tiếp tục theo dõi, từng lúc từng lúc truyền âm báo lại tình hình của bọn họ, không được sơ sót.

Nói xong vẫy vẫy tay gọi bọn Tam Tuyệt Ðộc Hồ cùng trở về tuyệt cọc Lúc ấy tám người xếp hàng trở vào đường bí mật, nhảy trở xuống cốc địa. Tư Không Sâm thấy bọn họ quay trở lại, vội hỏi:

– Bọn họ đi rối à?

Vô Danh Ma lắc đầu nói:

– Chưa, còn ở trên đường sơn cốc, có điều xem ra bọn họ chưa phát hiện được bọn ta đang ở đây…

Lúc ấy bà ta đem sự tình thuật lại một lượt, cuối cùng nhìn bọn Tamtuyệtđộc Hổ nói:

– Du lão tặc nói phái bốn mươi hai đại biểu, năm mươi võ sĩ áo bạc và ba trăm đệ tử Cùng gia bang giám sát bọn ta ở khắp nơi, câu ấy là thật hay giả vậy?

Tam Tuyệt Ðộc Hồ nghiêm trang trả lời:

– Nhất định không phải là giả. Cứ theo lối hành sự xưa nay của Du lão tặc, thì lần này quả là y bố trí cẩn thận mười bề đấy.

Vô Danh Ma căm hờn nói:

– Vậy thì xem ra nếu bọn ta rời khỏi chỗ này nhất định sẽ bị phát giác phải không?

Tam Tuyệt Ðộc Hồ gật đầu nói:

– Ðúng thế, còn may là bọn họ chưa phát hiện ra tuyệt cốc này, nên chúng ta còn tạm thời ẩn núp ở đây được.

Vô Danh Ma nói:

– Ngươi xem phải ẩn núp lại đây bao nhiêu ngày thì bọn họ sẽ tưởng rằng chúng ta đã rời khỏi vùng phụ cận hồ Ðộng Ðình ?

Tamtuyệtđộc Hổ nói:

– Ít nhất cũng phải mười ngày.

Vô Danh Ma chau mày nói:

– Ở đây mười ngày chúng ta lấy gì ăn?

Tam Tuyệt Ðộc Hồ vuốt râu ngẫm nghĩ đáp:

– Ðó mới là vấn đề. Ban đầu chúng ta chỉ định ở đây hai ba hôm, Cho nên đều chưa mang lương khô tới trữ…

Bệnh Lang Trung nói:

– Ðại khái trên dưới hai ngày…

Vô Danh Ma nói:

– Thế thì nếu phải ẩn náu ở đây mười ngày, chúng ta sẽ chết đói.

Ngọc Diện Hoa Thi nói:

– Mới rồi Du lão tặc nói y bảo đảm trong vòng hai ngày sẽ cứu được Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga, là vì y cho rằng đại khái chúng ta còn ở quanh hồ Ðộng Ðình. Vì vậy nên trong vòng hai ngày chỉ cần chúng ta không bị phát hiện, sau ngày thứ ba có thể Du lão tặc cho rằng chúng ta đã thoát khỏi sự giám sát của y mà rút người kéo về cũng chưa biết chừng.

Vô Danh Ma chăm chú nhìn y hỏi:

– Lãnh lão muốn nói rằng chúng ta không đến nỗi phải ẩn náu ở đây mười ngày phải không?

Ngọc Diện Hoa Thi gật đầu nói:

– Ðúng vậy, sau ba bốn ngày chúng ta có thể rời khỏi chỗ này được roi.

Tam Tuyệt Ðộc Hồ lắc đầu nói:

– Không được. Du lão tặc phái gần bốn trăm người giám thị khắp nơi, nếu y không được tin tức gì về chúng ta nhất định sẽ không khinh dị triệt thoái, mà sẽ đoán rằng chúng ta còn ở quanh đây…

Sáp Sĩ Hổ Quách Giang chợt ngắt lời nói:

– Tại hạ có một ý, không biết có làm được không…

Vô Danh Ma nhìn y nói:

– Quách lão cứ nói ra xem!

Sáp Sĩ Hổ Quách Giang đằng hắng mấy tiếng nói:

– Lãnh huynh cho rằng sau ba bốn hôm chúng ta có thể rời khỏi đây, quả rất mạo hiểm, nhưng nếu ẩn náu ở đây mười ngày thì chắc là chết đói, cho nên theo tại hạ thấy, chẳng bằng chúng ta dùng kế Kim Thiền Thoát Xác.

Vô Danh Ma hỏi:

– Thế nào là thế Kim Thiền Thoát Xác?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.