Đó là một ngày trời quang mây tạnh, trong trẻo đến nỗi làm người ta cảm thấy dưới vầng mặt trời này sẽ chẳng xảy ra chuyện gì khác thường cả.
Nghi thức tiến hành trên thảo nguyên bên ngoài vương đình, đài cao và cổng chào đã được dựng lên từ sớm, một vạn vương quân tuần tra khắp mười dặm xung quanh, bốn bề đặt mấy chục cái nồi lớn có thể dùng để tắm rửa. Trong mùi thịt dê bốc lên cuồn cuộn, liên tục có người dùng những cái vợt cỡ bự vớt thịt đã chín lên, dùng trường đao cắt thành từng miếng to bằng đầu người, lăn trong nước muối có nêm hương liệu, những mâm gỗ lớn được bưng lên, liên tục đưa đến mâm cỗ của các thủ lĩnh quý tộc như nước chảy. Mùi thịt và hương rượu lan tỏa, hun cho người ngoài mấy dặm cũng say khướt.
Trong hậu điện, Phượng Tri Vi tự tay giúp Hách Liên Tranh chỉnh sửa quan miện vàng thất bảo, tỉ mỉ ngắm nghía nam tử anh tư bừng bừng trong bộ trường bào màu vàng nạm viền đen, cười nói: “So ra khá hơn lần đầu ta gặp huynh đấy.”
“Nàng sẽ càng ngày càng phát hiện ra ta có nhiều điều tốt.” Hách Liên Tranh xưa nay không biết khiêm tốn là gì, nhìn chằm chằm Phượng Tri Vi vận một bộ váy đen, thắt dải dây lưng màu bạc vô cùng đơn giản, hỏi: “Sao nàng không thay y phục?”
“Vương đình chuẩn bị cho ta một bộ đồ đỏ, nhưng ta vẫn chưa hết tang.” Phượng Tri Vi kéo gã ra ngoài, thản nhiên nói lại, “Vả lại… có lẽ ta không cần phải thay y phục.”
Hách Liên Tranh nghiêng đầu ngắm nghía nàng, không nói gì cả. Mai Đóa bỗng dưng đuổi kịp, bảo: “A Trát, ta đi cùng con!” Nói đoạn bèn bước tới khoác cánh tay bên kia của gã.
Hách Liên Tranh đẩy nàng ta ra, nhìn đăm đăm vào bộ áo đỏ của nàng ta. Sắc đỏ ấy rực rỡ như lửa, đi kèm với thắt lưng màu vàng đính đầy mã não và hổ phách, mười phần giống chính trang của Đại phi. Hách Liên Tranh vốn nuối tiếc không thể nhìn thấy dáng vẻ hoa quý của Phượng Tri Vi trong bộ chính trang của Đại phi thảo nguyên, bấy giờ thấy Mai Đóa ăn mặc như thế, lập tức nhíu mày.
“Mai Đóa di,” Gã nói, “Dì có thể đi theo mẫu phi của con nhưng không thể mặc bộ áo này, kẻo người ta trông thấy lại hiểu lầm.”
“Có hiểu lầm gì chứ?” Mai Đóa tỏ ra mờ mịt không rõ.
Người ta chỉ mong được hiểu lầm kìa. Phượng Tri Vi chứng kiến cảnh này chỉ cười cười, ánh mắt lướt qua bàn tay Mai Đóa đang túm chặt thắt lưng Hách Liên Tranh.
“Dì thừa biết là hiểu lầm thế nào mà.” Hách Liên Tranh không hề nể mặt, gỡ tay nàng ta ra.
“Đại phi.” Mai Đóa lại quay sang túm lấy thắt lưng của Phượng Tri Vi. “Đây là bộ áo mới mà ta may vội may vàng cho đại điển, đã tiêu tốn cả tháng trời, chẳng lẽ bây giờ lại muốn ta cởi nó ra sao?”
Phượng Tri Vi nhìn vẻ mặt van nài của nàng ta, lại nhớ tới ngạo khí của nàng ta trong lần đầu chạm mặt, cảm thấy vô cùng thú vị, không nhịn nổi mà bật cười.
Nàng vừa cười, trong ánh mắt liền nổi lên nét gì đó đặc biệt. Mai Đóa nhìn vào đôi mắt nàng, chợt cảm thấy lòng mình chấn động, tay cũng bất giác buông lỏng.
Hách Liên Tranh lập tức dắt Phượng Tri Vi nghênh ngang đi mất, Mẫu Đơn Hoa Nhi từ đằng sau vượt lên, cười hì hì ôm vai Mai Đóa nói: “Chúng ta đi thôi, ta có chuyện tốt muốn kể cho muội nghe.”
Một lát sau, Phượng Tri Vi đi đằng trước nghe thấy một tiếng thét chói tai của Mai Đóa, âm thanh ấy tràn đầy sự phẫn nộ khó tin.
Phượng Tri Vi cười cười, đưa tay ra hiệu cho Tông Thần đi bên cạnh rồi rảo bước rời đi.
Khi sắp bước ra khỏi cánh cửa cuối cùng, có một đội tiểu lạt ma vội vàng chạy tới, ngăn cản Phượng Tri Vi.
“Đạt Mã A Lạp nói, xin người đừng tham gia nghi thức.”
“Cái gì?” Hách Liên Tranh lập tức sa sầm mặt mũi.
“Đạt Mã A Lạp nói, nếu người thật sự biết yêu thảo nguyên như lời người nói, vậy thì trong ngày may mắn này, người đừng làm ảnh hưởng đến buổi lễ long trọng nhất trong đời Đại vương.” Tiểu lạt ma hướng về Phượng Tri Vi thi lễ, sau đó lại quay sang Hách Liên Tranh. “Vương, A Lạp nói, nếu Đại phi tham dự, ông ấy sẽ không xuất hiện.”
“Không xuất hiện thì thôi.” Hách Liên Tranh không chút do dự. “Ta không tin, nghi thức đăng cơ thiếu đi Phật sống cầu khấn sẽ thật sự bị nguyền rủa!”
“Vương!” Các tộc trưởng tiến lên nghênh đón đều kinh ngạc hô lên.
“Ý chỉ của thiên thần cần Đạt Mã A Lạp dẫn dắt, các đời thảo nguyên vương đăng cơ đều không thể rời khỏi A Lạp!” Tộc trưởng Lam Hùng nửa quỳ dưới đất, tha thiết nhìn vào đôi mắt Hách Liên Tranh. “Đây không phải cuộc tranh cãi về ngôi vị Đại phi như hôm trước, mà chẳng qua chỉ bảo Đại phi không tham gia nghi thức thôi, Đạt Mã A Lạp đã nhượng bộ rồi, ngài đừng hành xử tùy hứng nữa!”
“Vương, nghi thức không có Phật sống sẽ không được tộc dân thừa nhận!”
“Đại phi có thể chọn ngày khác để lập, dù sao đi nữa nghi thức đăng cơ cũng quan trọng hơn!”
Những lời khuyên bảo nhao nhao cất lên, có người lén lút kéo ống tay áo của Phượng Tri Vi, ra hiệu cho nàng tự minh xin rút lui.
“Phật sống của các ngươi khăng khăng không cho ta xuất hiện trong nghi thức.” Phượng Tri Vi cuối cùng cũng mở miệng, ngữ điệu bình tĩnh. “Các vị đều nghe thấy rồi.”
Mọi người đều gật đầu, mù mờ không rõ nàng nhấn mạnh điều này để làm gì.
“Thế thì ta sẽ không đi.” Câu tiếp theo nàng nói ra hết sức nhẹ nhàng, xoay người bước đi. “Xin các đại nhân bảo vệ Đại vương cho tốt.”
“Tri Vi…” Hách Liên Tranh cất tiếng gọi dài nhưng Phượng Tri Vi đã rời đi, đầu không ngoảnh lại. Mà phía đối diện, nghi trượng pháp khí của Phật sống Đạt Mã đang tiến ra khỏi căn viện.
Đạt Mã ngồi trên xe, hôm nay tinh thần ông ta thoạt nhìn càng thêm suy sụp, ngồi ỳ ra đó, áo bào thêu chỉ vàng tung bay phơ phất. Từ trên xe, ông ta nhấc mí mắt liếc nhìn Phượng Tri Vi; nàng mỉm cười với ông ta, mấp máy môi thành chữ.
Đạt Mã ngẩn người, còn chưa kịp phỏng đoán điều gì thì Phượng Tri Vi đã đi lướt qua bên cạnh.
Nghi thức đăng cơ của thảo nguyên vương không rườm rà phiền phức như ở Trung Nguyên. Quân của mười hai bộ bày trận tỏ rõ quân uy, tộc trưởng dâng lễ vật, Đạt Mã lấy bơ đặt trong chậu vàng chấm lên trán của tân vương, tỏ ý cầu xin thảo nguyên năm nào cũng được màu mỡ, lại tuyên bố vài ý chỉ của thần linh. Sau đó mọi người ăn chơi nhảy múa, tiến hành hoạt động cưỡi ngựa săn bắn long trọng, tưng bừng suốt ba ngày ba đêm là kết thúc.
Hách Liên Tranh đến mang theo uy thế diệt Tỳ Hưu tộc cùng với kế hoạch ung dung tiêu diệt Kim Bằng và Hôi Lang, chấn động các huynh đệ dã tâm bừng bừng, khiến họ không dám hành động sơ suất. Thế lực công khai hoặc lén lút của mọi người đều bị trông coi cực kì chặt chẽ.
Quân của mười hai bộ hiện giờ chỉ còn lại mười một bộ, bày trận vuông vức hình chữ “nhất” bên dưới gò cao, ai nấy đều mặc giáp da, cầm trong tay một loại trường đao hình cung, mũi đao toát ra sắc đen vàng trầm ổn, trải ra mênh mông bát ngát dưới ánh mặt trời.
Hách Liên Tranh mặc áo vàng cưỡi ngựa ô, cười dài một tiếng, từ gò cao phi xuống như bay, đi đến đâu mọi người răm rắp quỳ xuống, đặt tay lên trán đến đó.
Vó ngựa vung lên, xới thảm cỏ bắn văng ra bốn phía. Con ngựa của Hách Liên Tranh phi như bay đến trận thế vuông vức nào, trận thế ấy liền ngang tàng rút đao trỏ lên trời. Trong những tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên đồng loạt, ánh đao dập dờn như sóng, Hách Liên Tranh chính là người lướt ván duy nhất dạo chơi trên đầu ngọn sóng, cúi xuống nhìn thủy triều, vạn ngọn sóng đều nằm dưới chân.
Những nam nhi thảo nguyên nô nức quy phục, những nữ nhi thảo nguyên đôi mắt rạng ngời.
Duyệt hết một vòng, tân vương bước lên vương tọa, trên đài cao trải thảm đỏ bàn vàng, các tộc trưởng đều tự tay dâng lễ vật theo thứ tự tuổi tác.
Chẳng qua là chút thổ vật đặc sản của các lãnh địa nhằm tỏ ý đem những thứ quý giá nhất mà họ dựa vào để sinh tồn hiến cho tân vương.
Hách Liên Tranh ung dung mỉm cười, hết lời tán dương từng vị tộc trưởng một. Phật sống Đạt Mã ngồi bên cạnh gã, trên khuôn mật già nua tràn đầy nếp nhăn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Người cuối cùng tiến lên chính là Khắc Liệt – tộc trưởng Hỏa Hồ.
Nam tử trẻ trung, áo da màu lửa đỏ khoác thêm áo lông cáo màu đen, càng tôn lên nét kiều diễm trên gương mặt khác xa phong cách nam nhi thảo nguyên, tươi cười dâng lên một hòn ô kim khắc thành hình phi ưng.
Các tộc trưởng đều tỏ ra ngưỡng mộ vô cùng – Trong lãnh địa của Hỏa Hồ bộ có một mỏ ô kim cỡ nhỏ, cho nên trong mười hai bộ ngoại trừ Hoàng Kim Sư Tử, thì Hỏa Hồ bộ là giàu có sung túc nhất.
“Lấy vật quý giá nhất mà tộc ta dựa vào để sinh tồn, hiến lên Đại vương tôn kính nhất trên đời.” Cử chỉ của Khắc Liệt ưu nhã mà khiêm cung, nâng hòn ô kim lên cao quá đầu.
Hách Liên Tranh nhìn hắn chằm chằm, khóe môi hơi cong lên, nói, “Khắc Liệt huynh đệ không cần đa lễ, ngươi là tộc trưởng trẻ tuổi nhất của Hô Trác bộ ta, tương lai huynh đệ còn phải nương tựa vào ngươi nhiều.”
“Nguyện dốc sức vì Đại vương.” Khắc Liệt mỉm cười lui xuống.
Có người dâng chậu vàng đựng đầy bơ trắng muốt, Phật sống Đạt Mã run rẩy đứng lên.
Hách Liên Tranh ngoái lại mỉm cười, ra lệnh cho nữ nô đứng kế bên: “Còn không đi dìu Đạt Mã A Lạp…”
Gã còn chưa nói hết câu, sắc mặt đã đột ngột biến đổi. Kế đó mọi người thấy vầng trán gã toát ra một sắc xanh tàn tạ, trong tiếng kinh hô, Hách Liên Tranh loạng choạng rồi đột nhiên ngã xuống!
Bốn bề xôn xao, các tộc trưởng đều tranh nhau nhào lên trước, Phật sống Đạt Mã chấn động, suýt nữa đã đánh rơi chậu vàng.
“Đại vương! Đại vương!” Tộc trưởng Thanh Điểu và những người khác quây quần quanh Hách Liên Tranh luôn mồm gọi, có người vội vã chạy vào vương đình kéo y quan và vu y tới, luống cuống tay chân kẻ bắt mạch kẻ lên đồng, vội vàng đến nỗi chướng khí mù mịt rối tung rối mù, vậy mà vẫn không tài nào tìm ra nguyên nhân dẫn đến tình trạng của Hách Liên Tranh. Một lúc sau, trước những câu hỏi giục giã sốt ruột của các tộc trưởng, y quan vương đình mới lắp bắp đáp: “Đại vương hình như… hình như không ổn rồi…”
“Có chuyện gì thế?” Mọi người sốt ruột hỏi, tộc trưởng của hai tộc Thanh Điểu và Bạch Lộc lập tức đưa mắt nhìn nhau, sắp xếp lại vương quân hộ vệ, bao vây kín mít xung quanh đài cao, ngăn tất cả những quý tộc tới nghe ngóng tin tức dưới chân đài.
“Ta xem nào, ta xem nào…” Phật sống Đạt Mã thở hổn hển được người ta dìu tới, mọi người vội vã tránh đường. Lão lạt ma quan sát tỉ mỉ sắc mặt xanh tái của Hách Liên Tranh, thử bắt mạch cho gã với vẻ khó tin, một lúc sau nhắm mắt lại thở dài.
“Con trai ta… Con trai ta…” Lão lạt ma nước mắt tuôn rơi như mưa. “Sao lại ra nông nỗi này chứ? Lẽ nào đám mây đen xui xẻo đã ám lên đầu con sớm như vậy sao?”
Nghe ông nói vậy, các tộc trưởng đưa mắt nhìn nhau, không khỏi nhớ lại hai ngày trước Hách Liên Tranh đã làm trái ý chỉ của thần linh, ngang nhiên tự phán phạt roi. Có người ngập ngừng nói: “Lẽ nào là thiên thần trách tội…”
“Thiên thần trách tội cái gì chứ!” Có người chen vào, lớn giọng nói, “Nhìn sắc mặt của Đại vương, hình như là trúng độc, rõ ràng có kẻ hạ độc thủ, hãy xem hôm nay đã có những ai tiếp cận với vương!”
Người nói ra câu này là Khắc Liệt.
“Con trai ta ơi…” Mẫu Đơn Hoa Nhi dẫn theo Bát Bưu chạy lên từ mâm cỗ bên dưới, dọc đường đi liên tục đấm đá đuổi hết mọi người ra, nhào lên ôm lấy Hách Liên Tranh bật khóc. “Con bị làm sao thế này, sáng nay vẫn còn khỏe như vâm cơ mà…”
“Đại phi.” Gia Đức hôm trước vừa bị Thuần Vu Mãnh đánh cho mặt mũi bầm tím chưa tan cũng chen vào, lật mí mắt của Hách Liên Tranh, thấp thỏm lo lắng nói: “Người đừng vội khóc, tôi nghe nói những kẻ hạ độc ở Trung Nguyên đều mang theo thuốc giải trên người, hay là mình cứ tìm ra kẻ hạ độc thủ trước đã, cứu Đại vương mới là việc quan trọng.”
“Sáng nay Đại vương có thể tiếp xúc với những ai?” Các quý tộc Nhân Nhĩ Cát thị bên dưới tuy nhanh chóng bị vương quân ngăn lại dưới chân đài nhưng những chuyện xảy ra vừa rồi đều chứng kiến rõ ràng, lập tức có người vươn cổ gào lên: “Ngài ấy đi thẳng từ vương đình ra, kẻ kia chẳng phải là người ở ngay bên cạnh ngài ấy sao!”
Câu này vừa thốt ra, không khí im lặng trong giây lát, sau đó giống như một chảo đầu rót vào nước lạnh, nổ “đùng” một tiếng.
“Bên cạnh vương còn có thể có ai? Ba ngày trước và sau khi lập phi đều do Đại phi thị tẩm!”
“Sáng nay khi vương bước ra từ hậu điện thì ai đi cùng ngài?”
“Đại phi!”
“Cũng có nữ nô hầu hạ!”
“Nữ nô không thể lại gần vương!”
“Trước hết hãy gọi tất cả những nữ nô đã từng hầu hạ Đại vương sáng nay tới đây!” Gia Đức bắt đầu tự ý chỉ huy. “Tra khảo nghiêm khắc vào.”
Các nữ nô bị kéo tới, ai nấy đều co rúm lại, run rẩy trên nền đất.
“Thề có Trường Sinh Thiên trên cao, sáng nay y phục của Đại vương là do Đại phi đích thân sửa soạn.”
“Cơm sáng là là là do nô tỳ bưng lên, nhưng khi ấy mọi người cùng cùng cùng nhau ăn, Đại phi còn tự tay cắt một miếng thịt cho Đại vương…”
“Khi đi ra vương không muốn chúng nô tỳ theo hầu mà đi chung với Đại phi, chúng nô tỳ không biết gì hết ạ…”
Từng người một trình bày xong, cũng bị khám người một lượt, trên đài lại rơi vào yên ắng. Khắc Liệt lặng thinh, khóe mắt Gia Đức lộ ra một tia cười, cũng không nói gì cả. Tộc trưởng Thanh Điểu và Bạch Lộc đưa mắt nhìn nhau, hạ giọng nói: “Mẫu Đơn Đại phi, người xem…”
Lưu Mẫu Đơn ngơ ngác ngồi đó, trông bà có vẻ đau lòng muốn chết, hoàn toàn mất sạch chủ ý, đưa tay lau nước mũi, tiện tay chùi luôn lên người Khắc Liệt đứng bên cạnh, hơi thở mỏng manh như tơ: “… Các thúc thúc làm chủ đi, bà già này không có ý kiến gì hết.”
“Làm gì có chuyện đó!” Bát Bưu nhao nhao lắc đầu. “Đại phi làm sao có thể hại Đại vương? Đừng nói bậy, đổ oan cho người ta.”
“Có oan uổng hay không cũng phải tra hỏi trước đã, nếu Đại phi vô tội thì chớ nên để bụng chúng ta mạo phạm.” Khắc Liệt đáp rất bình tĩnh.
“Bây đâu.” Tộc trưởng Thanh Điểu gật đầu nói, “Mời Đại phi tới!”
Nói là “mời”, nhưng tộc trưởng Bạch Lộc lại đếm ước chừng một nghìn vương quân. Mọi người nghển cổ nhìn vương quân đao giáp sáng lóa xếp thành hàng đi qua, trong mắt nổi lên cảm xúc hoặc vui hoặc buồn.
Vương quân dần dần gom lại, các tộc trưởng đều lặng lẽ đi kêu gọi hộ vệ riêng của mình. Chẳng biết từ bao giờ, Gia Đức đã rút lui khỏi đám đông.
Hôm nay tính thần của Phật sống Đạt Mã luôn hơi hoảng hốt, ông ngồi bên cạnh Hách Liên Tranh trầm ngâm không nói.
Vương quân xếp thành hàng chạy về hướng cung điện Potala thứ hai cách đó không xa. Mọi người ngưng ca múa, thò đầu ra nhìn quanh quất.
“Không cần phải mời, ta đến rồi đây.”
Giọng nữ nhàn nhạt, có vẻ không cao nhưng ai nấy đều hết sức rõ ràng, khiến người trên đài đồng loạt biến sắc.
Đám đông rẽ ra một đường, có người thong thả bước tới.
Một nữ tử cao gầy mảnh khảnh, mặc bộ váy màu đen viền bạc rộng, thuần khiết mà trang trọng, tư thái khi bước đi như đuổi theo con sóng trên mặt nước, giữa đồng biếc, dưới ánh mặt trời, phiêu diêu tiến tới?
Đám đông bất giác đều nín thở tránh ra.
Phượng Tri Vi đã tới.
Các tộc trưởng trên đài thấy nàng bước tới với thần thái ung dung chân thành, sắc mặt đều có chút tiếc thương. Một nữ tử nhữ thế hẳn phải là một Đại phi trước nay chưa từng có trên thảo nguyên, tiếc thay…
“Con sói cái tiến vào thảo nguyên!” Giữa đám đông yên tĩnh chợt có người nghiến răng la lớn, “Đạt Mã A Lạp nói không sai chút nào, mỗi cọng lông của ngươi đều chất chứa thuốc độc vô phương cứu chữa!”
“Đạt Mã A Lạp đã nói từ lâu, ngươi là số kiếp và cạm bẫy của Đại vương, chỉ hận Đại vương bị con mụ xấu xí nhà ngươi mê hoặc, khăng khăng làm theo ý mình!”
“Cút ra khỏi thảo nguyên, thứ Hô Trác bộ cần là yên ổn tốt lành, không cần máu và chiến tranh ngươi mang tới!”
Lời tiên tri của Đạt Mã, những người có mặt hôm ấy đều biết cả. Hách Liên Tranh vì Đại phi mà trái lời Phật sống, tự phán phạt roi, mọi người đã thấy tận mắt; bây giờ chẳng cần biết là thật hay giả, lửa giận bừng bừng đều nhắm thẳng vào Phượng Tri Vi.
Có người vung tay quẳng ra cục xương dê còn chưa gặm hết, những người khác được gợi ý, tiện thể cầm vật trong tay ném tới.
Cố Nam Y đi theo sau lưng Phượng Tri Vi đưa tay lên nhẹ nhàng gạt hết.
Những đồ vật bị ném tới cứ như đụng phải một bức tường trong suốt, đều rơi xuống đất cách Phượng Tri Vi ngoài ba thước.
Người Hô Trác bộ chưa bao giờ thấy thứ võ công thần kì này, họ đứng ngây ra như phỗng, thiếu điều la lên: “Quỷ kìa…”
“Đừng ném lung tung.” Giữa bầu không khí yên lặng, Phượng Tri Vi nghiêng đầu, mỉm cười tươi tắn. “Coi chừng lát nữa ta bắt các ngươi ăn hết những gì mình đã ném ra.”
Giọng nàng thanh đạm, nhưng ánh mắt ấy vừa quét qua, mọi người đều cảm thấy đó không phải một câu đùa, trong nháy mắt đều rút lui.
“Đại phi, người đến vừa đúng lúc.” Tộc trưởng hai tộc Thanh Điểu và Bạch Lộc hơi xấu hổ đón tiếp nàng. “Đại vương đã xảy ra chút chuyện…”
Đối với hai vị tộc trưởng rất mực trung thành này, Phượng Tri Vi luôn giữ mấy phần tôn kính. Nàng khẽ gật đầu, rảo bước tiến lên ngắm nghía Hách Liên Tranh, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Có chuyện gì ấy à?” Lập tức có người cười lạnh, “Câu này phải hỏi Đại phi mới đúng.”
“Sao cơ?”
“Ngươi còn giả ngu nữa à!” Một vị đường huynh xa của Hách Liên Tranh vươn cổ gào lên, “Sáng nay Đại vương luôn đi cùng với ngươi, sau đó ngài trúng độc. Con sói cái chạy vào thảo nguyên nhà ngươi vội vội vàng vàng hạ thủ với Đại vương của chúng ta, còn không chịu đưa ra thuốc giải?”
“Tại sao ta phải hạ thủ với Đại vương?” Phượng Tri Vi cười, “Ngài ấy chết, ta có lợi lộc gì?”
Người kia nghẹn họng, mọi người cũng trầm tư, cảm thấy câu nói này đánh trúng vào điểm mấu chốt. Đại vương còn sống, Đại phi mới là Đại phi; giết Đại vương rồi, Đại phi đâu còn là gì nữa?
Khắc Liệt lại đột nhiên mỉm cười.
“Đại phi.” Hắn chậm rãi nói, “Đáng ra ta không nên quản việc của Nhân Nhĩ Cát, có điều việc của Đại vương cũng là việc của thảo nguyên, chẳng ai thoát được trách nhiệm.”
Phượng Tri Vi quay lại mỉm cười nhìn hắn, Khắc Liệt ngước mắt lên.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt đều lấp lóe, không ai tỏ ra nhượng bộ.
“Các vị, không lâu về trước chiến sĩ Hỏa Hồ bộ chúng ta đóng ở biên giới thảo nguyên có chặn được một phong thư.” Khắc Liệt rút từ trong tay áo ra một phong thư. “Đây là bức thư Đại phi viết cho lương đạo Vũ Châu chủ quản việc cung ứng lương thực cho vương quân vương đình, trong thư viết rằng…” Hắn kéo dài giọng ra, chậm rãi đọc, “Dạo gần đây thảo nguyên sắp có biến động, một phần quân lương tạm thời không dùng đến, để lại cho kho lương Vũ Châu bảo quản, đội hộ vệ của Đại phi sẽ đến tiếp nhận. Ta muốn hỏi Đại phi, ‘thay đổi’ trong thư người viết, là thay đổi cái gì? Tại sao lại đột ngột không cần lương thực của Vũ Châu nữa? Tại sao đội hộ vệ của người lại đi tiếp nhận quân lương của vương quân thảo nguyên ta?”
Trên đài dưới đài đều nổi lên một trận xôn xao, chuyện này ngay cả các tộc trưởng cũng không biết, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bức thư kia với vẻ kinh ngạc và nghi ngờ. Khắc Liệt mỉm cười chuyền bức thư cho mọi người cùng đọc, quý tộc thảo nguyên đều thông thạo chữ Hán, tuy không nhận ra nét chữ của Phượng Tri Vi nhưng nét chữ này cốt cách thanh tú, giấy viết thư cũng là loại sản xuất ở Trung Nguyên, lại đóng thêm con dấu “Thánh Anh”, trên thảo nguyên này, ngoại trừ Phượng Tri Vi, không còn người thứ hai sở hữu vật ấy.
Khắc Liệt vung tay, lập tức có người đưa lên một nam tử bị trói, mặc phục sức của hộ vệ đưa dâu, quỳ xuống đất với vẻ mặt tràn ngập kinh hoàng.
“Đây là ngươi đưa thư cho Đại phi mà vương quân bắt được ở ngay sát biên giới Vũ Châu.” Khắc Liệt nói, “Khi ấy trông mặt mũi hắn lấm lét, làm thuộc hạ của ta hoài nghi, bởi thế lục soát được bức thư này.”
“Đại phi!” Nam tử kia liên tục dập đầu với Phượng Tri Vi, sắc mặt ngượng ngùng. “Thuộc hạ hành sự vô năng! Xin người trách phạt!”
Phượng Tri Vi cười nhạt nhìn hắn, không hề nhúc nhích. Khắc Liệt nhẹ nhàng nhắc nhắc lá thư trong tay, đôi mắt mị hoặc hẹp dài như lưu kim liếc nhìn nàng, nở nụ cười lạnh nhạt. “Đại phi, ta có thể suy đoán như thế này chăng? Đệ đệ duy nhất của Đại vương còn nằm trong tã, đứa con cả cùng nằm trong bụng Na Đáp, vương thất đang gặp khó khăn đường kế vị. Phải chăng người muốn noi gương Mẫu Đơn Thái hậu, sau khi Đại vương chết đi sẽ gánh vác trọng trách của vương đình thảo nguyên chúng ta, nắm hết đại quyền, sau đó lựa thời cơ thích hợp, dâng cả Hô Trác bộ lên cho triều đình?”