– Vừa rồi, ngươi nói gì với ta? Nghiền ép ta à? Đến đây đi!
Tiêu Hoằng không ngừng bước tới phía trước, bước chân dưới chân có vẻ vô cùng ung dung, ngôn ngữ vẫn như thế.
Đỗ Kỳ Thắng không có lên tiếng đáp lại. Trên thực tế, rơi vào tình thế này rồi hắn còn có gì để nói.
Không nói quá nhiều lời vô nghĩa với Đỗ Kỳ Thắng, đột nhiên Tiêu Hoằng tăng tốc một cái như một tia chớp, trong chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt Đỗ Kỳ Thắng, đồng thời tung một trọng quyền đánh thật mạnh ngay bụng Đỗ Kỳ Thắng. Tuy rằng Đỗ Kỳ Thắng bị dẫn lực vô cùng to lớn trói buộc, nhưng vân bị một quyền của Tiêu Hoằng mạnh mẽ đánh bay ra ngoài. Tiếp sau đó, không đợi Đỗ Kỳ Thắng rơi xuống đất, Tiêu Hoằng lắc mình một cái, lại là một hồi công kích liên tiếp vào thân mình Đỗ Kỳ Thắng…
Toàn bộ trong quá trình, không có dùng bất kỳ Chiến Văn gì, chỉ thuần túy là đánh giáp lá cà.
Không thể so với kết giới của A Di La, toàn bộ một màn trước mắt như thế bất luận ké nào đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Bất kể là địch nhân, hay là phe mình, mọi người nhìn thấy hình ảnh Tiêu Hoằng chà đạp Đỗ Kỳ Thắng, gần như khóe miệng đều không tự chủ được co giật vài cái.
Ngự Hồn chết ở dưới tay Tiêu Hoằng mấy người? Không ai nhớ rõ, chỉ nhớ một Đạo Sâm bị Tiêu Hoằng đánh cho tàn phế một nửa, nghe nói đang được Mạc Cáp Đốn trị liệu khẩn cấp. Tuy nhiên, muốn khôi phục trở lại trạng thái trước đây, đã không có khả năng.
Mà trước mắt, Tiêu Hoằng ở dưới ánh mắt nhiều người nhìn trừng trừng tức giận, lại là Thống soái một quốc gia của Á Tế Á liên hợp thể bị hành hạ đến chết. Việc này không chỉ riêng là chà đạp Đỗ Kỳ Thắng, mà còn là công khai miệt thị toàn bộ Á Tế Á liên hợp thể.
Hùng hổ sát nhập Lai Mang Công Nghĩa Quốc, ý đồ cướp đoạt miếng thịt béo trong miệng Tiêu Hoằng, kết quả bị Tiêu Hoằng đánh ngược lại, đánh cho ngay cả cha ruột đều không nhớ tên.
Lần này đối với uy tín, đối với thực lực của Á Tế Á liên hợp thể, tuyệt đối là một lần đả kích trầm trọng, nhìn đông nghìn nghịt Ma Văn vận binh hạm địch nối liền với từng chiếc Dong Thụ Hào và Thiên Diệp Hào là có thể thấy được rõ ràng.
Càng chết người hơn là, loại tùy ý làm bậy của Tiêu Hoằng này, rồi lại không người nào dám quản tới, chỉ có thể trơ mắt quan sát.
Nhất là Nữ vương Lệ Tát của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, nhìn thấy hình ảnh trong màn hình đã tràn ngập mờ mịt, không biết là nên tiến hay là nên lui. Giờ khắc này, nàng đã tập trung toàn bộ quyền lực của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc vào trong tay chính mình. Kê từ đó, cùng đã dẫn tới tướng lĩnh nằm trong tay có thể sai sử đã trở nên ít ôi không có mây. Cứ như Ai Nhĩ Phu chính là một ví dụ. Đồng thời ai cũng không tin nàng, nàng cũng không tin ai, hơn nữa năng lực, tinh lực của nàng cùng có hạn.
Đại khái chí trôi qua thời gian vài phút, liền thấy Đỗ Kỳ Thắng đã bị Tiêu Hoằng đánh cho máu thịt bầy nhầy, thân thể máu chảy đầm đìa, rồi bị ma tráo của Tiêu Hoằng nắm lấy, trực tiếp hút khô cạn sinh mệnh cùng với Ngự lực trong cơ thể.
Theo Đỗ Kỳ Thắng hoàn toàn biến thành một thây khô, mặt kính kết giới không gian cùng theo đó tiêu tán.
– Truyền lệnh đi: Hạm đội Lạc Đan Luân điều chỉnh đường bay, mục tiêu Lưu Tư Công Quốc! Vì Lưu Tư Công Quốc bị luận tội là nước xâm lược, dẹp yên ngay tại chỗ!
Tiêu Hoằng thông qua sóng Ngự lực khổng lồ, không che không giấu công nhiên phát ra mệnh lệnh. Mục đích chính là cho mọi người đều nghe rõ ràng.
Trên thực tế, hình tượng của Lạc Đan Luân đế quốc hiện tại, ở dưới dẫn dắt của Tiêu Hoằng đã tạo cho các chư quốc có cảm giác giống như con chó điên, ai lờ dại chọc một cái, chính là điên cuồng rượt cắn… Lai Mang Công Nghĩa Quốc chính là một ví dụ điển hình, đánh chết một hạm viên của Lạc Đan Luân mà toàn bộ sư đoàn bị xử tử, Đại công công, Quyền Trưởng phòng vệ thì bị phán xử giam cầm tám năm, giam giữ trong ngục giam của Lạc Đan Luân đế quốc.
Mười mấy phút sau, Tiêu Hoằng quay về lại trong Bất Khuất Hào, lại lần nữa phát ra mệnh lệnh đơn giản, sau đó hạm đội Lạc Đan Luân liền không hê dừng lại, điều chỉnh đường bay thẳng tới hướng Lưu Tư Công Quốc, chỉ để lại hơn một trăm chiếc Ma Văn vận binh hạm để tiếp quản Dong Thụ Hào, Thiên Diệp Hào, rồi tạm thời đậu lại ở quỹ đạo xa xa Thánh Bình Tinh, đợi lệnh.
Nhìn thấy Ma Văn chiến hạm trong Liên hiệp hạm đội Lạc Đan Luân với tốc độ cao nhất hướng tới Lưu Tư Công Quốc, Á Tế Á liên hợp thể hoặc ít hoặc nhiều có chút không biết làm sao.
Tổ chức đợt ngăn chặn cường lực, Á Tế Á liên hợp thể còn có thực lực, nhưng thời gian không cho phép, huống chỉ bọn họ không có nửa điểm hiểu biết vê chiên hạm Trường Tích Liên Hợp, thì dù có phái đi nhiều Ma Văn chiến hạm bao nhiêu, dường như cũng chỉ có bị tằm ăn lên diệt gọn.
Về phần hơn 50 chiếc hạm đội tiếp viện trấn giữ ở giữa Lưu Tư Công Quốc và Lai Mang Công Nghĩa Quốc thì lại tràn ngập sợ hãi. Đừng nói hạm đội Trường Tích Liên Hợp bọn họ không thể ứng đối, đơn thuần chỉ riêng hạm đội Bất Khuất Dực đã có thể thoải mái nghiền ép bọn họ rồi, cứng rắn chống cự chỉ có một đường chết.
Quan tổng chỉ huy hạm đội tiếp viện, sau chuyện này đã thỉnh cầu với Nữ Vương Lệ Tát hãy phát ra lệnh rút quân, đồng thời cùng đề nghị cố thủ lãnh thổ Thụy Mã Tinh Quần Quốc của bốn quốc.
Đối mặt với cảnh này, Lệ Tát cũng không có biện pháp gì tốt hơn, trong ánh mắt âm trầm hiện lên một chút mờ mịt, tận khả năng giữ cho mình bình tĩnh, trầm tư suy nghĩ một lát, mới phê chuẩn thỉnh cầu của hạm đội tiếp viện.
Bởi vì Lai Mang Công Nghĩa Quốc và Lưu Tư Công Quốc là láng giềng gần nam bắc, diện tích của Lai Mang Công Nghĩa Quốc cũng không lớn, đại khái trải qua thời gian sáu tiếng, Tiêu Hoằng dàn đầu hạm đội Lạc Đan Luân đã đi tới biên giới phía bắc Lai Mang Công Nghĩa Quốc.
Đồng thời, Tiêu Hoằng dùng thân phận vua của Lạc Đan Luân, công nhiên tuyên bố với toàn bộ Lưu Tư Công Quốc và khắp Thái Qua Vũ Trụ:
– Lưu Tư Công Quốc bị Lạc Đan Luân đế quốc kết tội là nước đi xâm lược, sẽ tiến hành tiêu diệt tất cả quân sự, nhân viên chính phủ của quốc gia này, cách duy nhất khỏi chết chính là treo quốc kỳ của Lạc Đan Luân đế quốc!
Thực lực cùng với lãnh thổ quốc gia của Lưu Tư Công Quốc, trên cơ bản ở Thái Qua Vũ Trụ xem như vùng trung du, có được hơn một trăm viên Nghi Cư Tinh, diện tích lãnh thổ quốc gia tương đương với Lạc Đan Luân đế quốc, nhưng sức chiến đấu so với Lạc Đan Luân đế quốc hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Lưu Tư Công Quốc sớm đã bị dọa cho vỡ mặt, nhìn Tiêu Hoằng trong mắt giới bên ngoài bị xưng là “tên bạo quân” này, gửi tới tin tức, không kìm được lạnh run: Thống soái bị giết chết, lực lượng giữa các tinh bị tiêu hao đến hầu như không còn, hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn bị đánh trở về nguyên hình, nhất là nhìn thấy hình ảnh Thụy Lạp Tinh Quần Quốc rút quân trước đó.
Giờ phút này Tổng thống Ninh Địch của Lưu Tư Công Quốc, đã đầu đầy mồ hôi, hai mắt trợn trừng, đã hoàn toàn bao phủ trong nỗi sợ hãi.
Các quan viên khác cùng như thế, nếu đổi lại là một người khác nói câu nói đó, bọn họ sẽ nghĩ đây chỉ là đe dọa, hoặc là cổ làm ra vẻ, nhưng đây chính là Tiêu Hoằng, ai dám nghĩ như vậy?
Cao Tương Chân Nghĩa Quốc chính là một ví dụ điển hình vô cùng sống động, còn Lai Mang Công Nghĩa Quốc nếu không nhờ có Âu Tái Nhân ngăn chặn, ai biết hiện tại sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?
– Tổng thống tiên sinh, thời gian không đợi người, chúng ta cần phải mau mau đưa ra một chủ ý!
Một gã quan viên của Lưu Tư nơm nớp lo sợ nói với Ninh Địch.
– Báo cáo Tổng thống tiên sinh, cách gần cực phía nam Lai Mang Công Nghĩa Quốc, từng nhà cư dân địa phương đều treo lên quốc kỳ của Lạc Đan Luân, để cầu tự bảo vệ mình!
Đúng lúc này, một gã quan thông tin bỗng nhiên báo cáo với Ninh Địch, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Đồng thời lại nhìn hình ảnh trên một mặt màn hình, đúng là phóng mắt nhìn tới mỗi một tòa thành thị ở cực nam tinh cầu, đã biến thành biến cờ màu trắng lam, trên mỗi một tỏa nhà lầu, mỗi một cửa chính, đều treo lên quốc kỳ của Lạc Đan Luân đế quốc, thật sự không tìm được quốc kỳ cùng liều dùng vải bố vẽ lên thuốc màu màu lam, giả ra một đồ án quốc kỳ của Lạc Đan Luân đế quốc.
Một màn như vậy thậm chí còn muốn triệt để hơn nếu so với đầu hàng…
Quốc kỳ đối với một quốc gia mà nói, chính là biểu tượng của một nước, hạ xuống quốc kỳ bốn quốc, treo lên quốc kỳ của địch quân, hành động như vậy không thể nghi ngờ là dùng một loại phương thức khác tuyên bố Lưu Tư Công Quốc đã sa vào tay giặc.
Một điều trào phúng là, Tiêu Hoằng bước vào đến Lưu Tư công quốc, chưa hề nổ pháo, chưa hề bắn ra một phát, toàn bộ hoàn toàn là bằng vào khí thế, đã thổi quét khắp Lưu Tư Công Quốc.
– Chống lại đã không còn có ý nghĩa, truyền lệnh của ta đi: Lưu Tư Công Quốc tuyên bố đầu hàng, cho phép treo quốc kỳ của Lạc Đan Luân đế quốc!
Ninh Địch mọi cách bất đắc dĩ chỉ có thể phát ra mệnh lệnh này.
Theo mệnh lệnh phát ra như thế, gần như cùng tuyên bố: Lưu Tư Công Quốc hoàn toàn bị chinh phục dưới gót sắt của Lạc Đan Luân đế quốc.
Đương nhiên, tình hình này đối với Á Tế Á liên hợp thể mà nói, cùng hoàn toàn xem như mất hết mặt mũi: Chiếm tiện nghi không thành, lại bị Tiêu Hoằng tát ngược lại một cái.
Về phần Xích Nghĩa liên hợp thể và Tân Bối Ba liên hợp thể vận sức chờ phát động, liền lui trở về, coi như cái gì cũng không có phát sinh. Tuy nhiên sau đó, chư quốc của hai đại liên hợp thể này, liền ngấm ngầm đầu tư một khoản tài chính lớn, chuẩn bị điên cuồng nghiên cứu sản xuất vũ khí có thể chống lại hạm đội Trường Tích Liên Hợp, nếu không loại vũ khí chiến hạm Trường Tích Liên Hợp này thật sự quá nguy hiểm.
Cùng lúc đó, trong Lưu Tư Công Quốc, người Lạc Đan Luân chịu đựng gian khó trong những quặng mò, cùng với trong môi trường công tác cực kỳ gian khổ đều nhảy ra, ngẩng đầu hoan hô. Người Lưu Tư căn bản không ai dám quản tới, Lai Mang Công Nghĩa Quốc không phải chí động tới một hạm viên, mà thiểu chút nữa bị diệt tộc sao?
Tiêu Hoằng ở trong Bất Khuất Hào, nhìn trên màn hình nhỏ trước mặt đã biến thành biển cờ màu trắng lam, trên mặt rốt cục lộ ra ý cười mờ nhạt.
– Truyền lệnh đi: Lưu Tư Công Quốc từ nay về sau do Lạc Đan Luân đế quốc chưởng quản, trở thành một nước phụ thuộc của Lạc Đan Luân đế quốc…
Tiêu Hoằng lập tức phát ra mệnh lệnh.
– Bệ hạ! Lưu Tư Công Quốc cũng không phải là địa phương cằn cỗi, vì sao không trực tiếp nhập vào trong bản đồ Lạc Đan Luân đế quốc?
Á Nặc Tư lên tiếng hỏi.
– Chủ soái Á Nặc Tư! Có một điều người không hiểu, chính là một khi Lưu Tư Công Quốc nhập vào trong bản đồ Lạc Đan Luân đế quốc, Lạc Đan Luân đế quốc phải có nghĩa vụ cung cấp phúc lợi công dân cho mỗi một công dân Lưu Tư Công Quốc ngang với công dân của Lạc Đan Luân. Hiện tại chúng ta không đủ sức đâu. Hơn nữa vị trí địa lý của Lưu Tư Công Quốc ngươi cũng thấy đấy, nếu muốn giữ được, từ góc độ trước mắt mà nói còn rất khó.
Tiêu Hoằng ngồi trên một chiếc ghế bình thường, đáp lại chi tiết.
Trên thực tế, phúc lợi công dân của Lạc Đan Luân đế quốc, gần như trừ Tiệp Tây Á Vương Quốc, là mức cao thứ hai song song với Á Bình Ninh liên hợp thể.
Toàn dân điều trị miễn phí. Mười hai năm miễn phí giáo dục chất lượng tốt, trợ cấp thanh thiểu niên các thứ… Bao gồm hơn một trăm hạng mục. Cứ nêu một ví dụ đơn giản nhất: Khi một phụ nữ Lạc Đan Luân có thai, đi tới Sở điều trị sinh con, lúc đi vào chỉ cần mang theo một cái khăn mặt, sau khi sinh xong đi ra, thì nào là xe trẻ con, sữa bột, bao gồm quần áo của đứa nhỏ các thứ… Toàn bộ đều là Sở điều trị cấp cho, không thu một xu tiền nào.
Nói cách khác, đi tới sở điều trị xem bệnh, không chỉ có không tốn tiền, có một số chuyện sau đó còn được sở điều trị cấp phát trợ cấp dinh dưỡng… Ngay cả Á Bình Ninh liên hợp thể cũng không có được đãi ngộ này đấy.