Mỗi lần sang đường, cho dù không có xe, Mr.Bu vẫn phải chờ cho tới khi đèn xanh mới bước sang theo đúng vạch kẻ đường cho người đi bộ. Tôi thì lộn xộn hơn nhiều, lúc nào anh cũng nghiêm khắc nhắc nhở, ‘Em có biết lái xe mà gặp phải những người sang đường như em sẽ căng thẳng đến thế nào không ? Thực sự rất nguy hiểm!’
Ở Munchen, chúng tôi đã từng tận mắt chứng kiến một cô gái đi bộ sang đường, vì cố vượt đèn vàng nên bị ô tô đang đi với tốc độ cao đâm trúng. Người lái xe báo cảnh sát, sau đó nhờ chúng tôi làm nhân chứng. Khi cảnh sát điều tra xong, kết luận cô gái kia đã vi phạm luật giao thông, cho dù vụ tai nạn có dẫn tới tử vong thì người lái xe cũng không phải bồi thường gì, phía cô gái kia phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Sự việc đó khiến tôi sợ hãi vô cùng, lần nào cũng phải chờ đèn xanh(*) mới đi.
(*) Đèn xanh mà tác giả nói chỉ đèn xanh dành cho người đi bộ.
Có một lần ở Bắc Kinh, chúng tôi cãi nhau ở bên đường. Tôi tức giận tới mức vượt đèn vàng để băng qua đường. Anh đuổi theo, không nói năng gì, vác tôi lên vai rồi quay lại vỉa hè. Tôi giãy giụa kịch liệt, hét lên, “Bỏ em xuống, bỏ em xuống!”
Mr. Bu mặc kệ tôi, cứ thế vác tôi về tới tận nhà.
Hàng xóm nhìn thấy, cười hỏi, “Sao thế? Cãi nhau à? Sao lại cãi nhau?”.
Mr. Bu lạnh mặt, “Cô ấy vượt đèn vàng để sang đường”. Lúc đó tôi tức quá, không buồn đính chính lại nữa.
Có lẽ so với nguyên nhân khiến chúng tôi cãi nhau, việc tôi vượt đèn vàng để sang đường càng khiến anh phát điên hơn.
167.
Sau khi Lưu Hạo Nhiên được mệnh danh là “bạn cùng bàn quốc dân”, tôi cảm thán với Mr. Bu, “Sao em không thể gặp được một người bạn cùng bàn như thế nhỉ?”.
Mr.Bu nói, “Anh đã từng gặp rồi. Cô bạn cùng bàn hồi cấp hai của anh lúc nào cũng có lạc sống, mỗi khi dạ dày của anh khó chịu, cô ấy sẽ đưa cho anh ăn.’
“Tình sâu nghĩa nặng như thế cơ à? Chẳng trách sau khi bị tổn thương lại trở thành cô nàng ngỗ nghịch như vậy.”
“Bây giờ cô ấy ở bên Canada sống rất tốt. Anh nhìn thấy ảnh tốt nghiệp của cô ấy trên Facebook, mặc áo cử nhân, cười lộ ra má lúm đồng tiền, lại trở thành cô gái lương thiện hiền lành như trước kia.”
Nhưng có một điều mà Mr. Bu không biết.
Cô gái đó còn có cả Weibo. Ngày lễ tốt nghiệp, tôi thấy cô ấy viết một bài thế này:
B, rất muốn hát cho cậu nghe một bài, cho dù cậu mãi mãi chẳng thể nào nghe được, nhưng tất cả những ca từ ấy đều được viết ra vì cậu, người sẽ không thể ở bên mình nữa. Cậu xa xôi giống như một bầu trời rộng lớn, nhưng chỉ cần mình ngước đầu lên là sẽ thấy được cậu. Người mà mình sẽ không thể nào ôm vào lòng được nữa, cậu xa xôi giống như bầu trời ở trên cao. Nhưng chỉ khi nào mình nhớ đến cậu, cậu sẽ vẫn luôn ở đó.
Tôi chưa từng thấy ai có thể viết ra nỗi lòng nhung nhớ của mình một cách lãng mạn như vậy.
168.
Tôi đã từng nghĩ, nếu như thời còn đi học tôi gặp được Mr. Bu, liệu có giống như những cô gái đó tự ti lặng lẽ thầm yêu anh hay không?
Đáp án chắc chắn là có.
Bởi vì thời còn đi học tôi rất béo, tóc lại ngắn như lông nhím vậy, váy đồng phục lại quá dài, suốt ngày giẫm phải váy nên nó nhăn nheo xấu xí, lại còn niềng răng, đeo cặp kính dày cộp, bị bọn con trai coi như quái vật xấu xí nhất trường, tôi tự ti đến nỗi còn không dám nhìn những nam sinh khác.
Nếu như lúc đó gặp được Mr. Bu, chắc tôi cũng sẽ cảm thấy anh xa xôi giống như bầu trời vậy.
Nếu ở thời thanh xuân tươi đẹp nhất, nhưng lại có một diện mạo tồi tệ nhất, gặp được một chàng trai tỏa sáng như ánh dương, chắc chắn kết quả sẽ là bỏ lỡ, phải không?