Ngọn lửa vẫn cuồn cuộn cháy, đại lao sắp sụp đổ. Thân hình Thiên Lam cuối cùng cũng ngã xuống trong hoả diễm. Long Tử Phong muốn xông vào biển lửa liền bị các trưởng lão Ma tộc mạnh mẽ giữ lại. Mị Cửu nhìn trận đại hoả toàn thân cứng đờ. Hắn chỉ muốn nàng rời khỏi Long Tử Phong để đến bên hắn nhưng hắn chưa từng nghĩ đến kết cục này, dị hoả viễn cổ thần ma gặp phải đều hồn phi phách tán. Lúc này không ai chú ý đến Huyết hồ ly mà Thiên Lam đã từng cứu đột nhiên phóng vào biển lửa.
– Mẫu hậuuuu…. …
– Lam nhi….
– Nương nương…..
Lạc Tuyết cùng Huyền Dực từ quỷ cốc trở về bị hình ảnh trước mắt làm hoảng loạn. Lạc Tuyết thống khổ kêu gào định lao vào biển lửa bị Huyền Dực mạnh mẽ giữ lại:
– Nương nương, người không thể chết … hài tử còn trong bụng người.. Nó còn chưa chào đời…
Long Tử Phong nghe đến đây thân hình lung lay sắp đổ, Lam nhi có hài tử là von của hắn sao, chắc chắn là con của hắn.
– Khônggggg… Lam nhi nàng mau ra đây… ra đây cho t…a… ta sai rồi … Lam nhi….
– Ha ha haa.
Tiếng cười vang vọng bầu trời Ám vực, trên không đột nhiên xuất hiện hai người không nói đúng hơn là Quỷ tộc viễn cổ đã biến mất 5000 năm trước. Nam tử kia nụ cười thật rùng rợn. Ánh mắt sâu không lường được.
– Thế nào Minh Nguyệt? Cảm giác mất đi người quan tâm mình thế nào? Ha ha ha, hôm nay Ám vực này sẽ diệt vong ha ha.
Tất cả đồng nhìn nam tử kia, trong lòng kinh ngạc. Hắn nói cái gì, Ám vực diệt vong không thể nào. Mị Cửu híp mắt nhìn nam tử kia lại nhìn sang nữ nhân bên cạnh, lạnh giọng:
– Là các ngươi nói sẽ giúp ta có được nàng mà ngay từ đầu ta đã biến thành con cờ của các ngươi.
– Xem như ngươi cũng có đầu óc.
Nam tử giọng nói có chút tán thưởng. Hắn nhìn Lạc Tuyết đang xụi lơ trên mặt đất ánh mắt tràn đầy thú vị. Bàn tay tích tụ công lực lập tức xuất hiện một số hình ảnh. Một nữ nhân gắt gao bảo hộ hai đứa nhỏ sau lưng, mà một nữ nhân khác lại hung hăng xuất chưởng giết chết nàng. Nữ hài tử sau lưng nàng khóc thét lên muốn xông lên báo thù liền bị nam hài tử bên cạnh kéo chạy trốn. Nam hài tử cả người đều đầy máu mang theo tiểu nữ hài chạy liên tục phía sau là hàng ngũ truy kích dày đặc. Đến một bờ vực, bước đã cùng đường nam hài liều mạng xé ra một kẻ hở không gian đẩy nữ hài vào đó rồi liền nhảy xuống vực. Bờ vực kia có hai chữ Vĩnh cửu. Một khi nhảy xuống chính là vạn kiếp bất phục. Đám người Ám vực nhất thời trắng mắt, tàn nhẫn thật tàn nhẫn. Điều kinh hãi hơn là nữ hài kia lại chính là Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết lúc này đã ngẩng mặt lên, đôi mắt đã chuyển sang màu máu, bạch y bị thay thế bằng huyết y đỏ rực. Hơi thở chết chóc bao phủ lấy nàng.
– Nguyệt Diệm ngươi muốn huỷ diệt đi những người bên cạnh ta, hôm nay ta sẽ huỷ diệt ngươi.
– Minh Nguyệt không phải ca ca ta đây tàn nhẫn muốn trách hãy trách vì sao ngươi lại sinh ra ở Quỷ tộc.
Lời nói vừa dứt chưởng phong như mưa đã tấn công Lạc Tuyết. Nàng vÌ chưởng đầu còn tiếp được nhưng hai chưởng cuối cùng lại vô phương đối phó, mắt thấy hai chưởng phong sắp va vào người mình đột nhiên trước mặt xuất hiện bóng áo trắng nhận lấy hai chưởng kia. Tất cả đều kinh hãi. Vân Tuyết khoé môi chảy ra máu đỏ tươi toàn thân vô lực dựa vào Lạc Tuyết. Môi mỏng còn cố nói:
– Nguyệt Ảnh mau hiện thân, giúp ta… bảo vệ họ…
Tức thì từ trong hoả diễm Thiên Lam bị đưa ra ngoài không bị thương tổn mà huyết hồ ly bên cạnh nàng đã từ từ biến hình, đó là một huyết y nam tử thập phần giống Lạc Tuyết- hắn là Nguyệt Ảnh.
– Ca ca….
Tiếng nói nghẹn ngào của Lạc Tuyết làm Nguyệt Ảnh đau xót. Hắn ôm lấy Lạc Tuyết ánh mắt cương nghị nhìn Long Tử Phong cùng Mị Cửu.
– Các ngươi nếu muốn Ám vực tồn tại thì phải đoàn kết lại. Vì nàng mà cũng vì bản thân các ngươi.
Long Tử Phong cùng Mị Cửu nhìn nhau lại nhìn Nguyệt Ảnh. Ánh mắt giao nhau, bọn họ đã quyết định. Bốn bóng dáng nhất tề công kích Nguyệt Diệm pháp lực đầy trời.