Trận chiến lâm vào giằng co quyết liệt, bốn bóng dáng thành lập trận pháp chống lại hai huynh muội quỷ tộc. Khí tức cường đại áp đảo lấy Nguyệt Diệm và Dung Nguyệt. Ý thức được tình hình chuyển biến lớn, hai huynh muội bọn họ cư nhiên thi triển tà thuật muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận.
– Aaaaaaaaa…
Nguyệt Diệm hét lớn, toàn bộ năng lượng trong cơ thể đều phóng thích ra ngoài, thân thể hắn cùng Dung Nguyệt nổ tung. Vân Tuyết kinh sợ nhìn đến tình huống bên này, không kịp nghĩ ngợi liền thi triển pháp thuật.
– Băng ngân.
Vân Tuyết quát lên, thần khí màu trắng bao trọn bầu trời Ám vực nhanh chóng áp chế năng lực cuồng bạo kia, bất quá bốn người kia vẫn ra sức chống đỡ, bảo hộ chu toàn cho Ám vực, lực lượng tự bạo vừa tiêu tan hết thảy, khoé môi của bọn họ liền chảy ra vệt máu đỏ tươi. Vân Tuyết vừa bị trúng chưởng, lại phải khởi động thuật pháp mạnh mẽ, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương trực tiếp phun ra máu rơi từ trên không xuống. Mị Cửu liền nhanh tay đỡ được nàng.
Long Tử Phong chạy đến ôm lấy bóng dáng Thiên Lam, giọt nước mắt rơi xuống.
– Lam nhi ta sai rồi ta không nên hoài nghi nàng. Nàng làm ơn mau tỉnh lại đi.
Tiếng gọi đau đớn vang vọng cả bầu trời Ám vực. Vân Tuyết toàn thân chật vật chỉ có thể cầu xin Mị Cửu.
– Yêu vương ngài mau dìu ta qua đó, mau.
Mị Cửu sững sờ trong chốc lát, rồi nhanh chóng dìu nàng qua chỗ Thiên Lam. Bàn tay ngọc duỗi ra, một luồng sáng thánh khiết truyền vào trong cơ thể Thiên Lam, nàng mí mắt giật vài cái liền tỉnh. Long Tử Phong thấy nàng tỉnh lại thì mừng như điên. Ôm chặt lấy nàng thề thốt tuyệt không buông. Thiên Lam nhìn vẻ chật vật của hắn nhịn không được bật cười. Hai huynh muội Nguyệt Ảnh thấy vậy cũng vui lây. Dù sao huynh muội đoàn viên, bọn thật hạnh phúc.
Vân Tuyết mỉm cười, nàng đã giúp bọn họ vượt qua số kiếp, như vậy… nàng cũng nên rời đi thôi. Nàng xoay lưng bước đi, bóng lưng đầy cô tịch. Mị Cửu nhìn nàng, tâm chợt có điều gì nghĩ ngợi, lát sau liền tiến đến ôm Vân Tuyết rời đi. Vân Tuyết vẫn còn muốn nói gì lại bị hắn chặn trước.
– Chúng ta đều cô độc.
****** Tám tháng sau*****
Yêu cung khắp nơi kết đèn treo hoa. Hôm nay là ngày Mi Cửu cùng Vân Tuyết thành thân, không khí đúng là vui vẻ chưa từng có. Thiên Lam nâng cái bụng dã gần tới ngày sinh đi dự hôn lễ. Mặc dù Ma hoàng rất là bất mãn nhưng dù sao nương tử là trời vẫn phải đi theo. Hắn hết pha trà lại quạt cho nàng làm cho khách nhân dự tiệc trắng mắt nhìn bọn họ.
Tiếng hô vang lên.
– Nhất bái thiên địa.
….
– Nhị bái cao đường.
…
– Phu thê giao bái.
– đưa vào động phòng.
Lời này vừa xong đột nhiên, Thiên Lam ôm bụng, thanh âm đứt quảng:
– Tử Phong, thiếp… thiếp..să..p… sinh rồi… AAaa.
Hôn lễ nhất thời nháo thành một mảnh hỗn loạn. Người ma tộc rối rít đi tìm bà đỡ
Trong phòng tiếng bà đỡ cổ động Thiên Lam vẫn vang lên đều đều, mà nàng vẫn láu như vậy chưa có sinh được. Long Tử Phong vội đến mức muốn xông vào, lúc này bỗng có tiếng trẻ con oa oa khóc, bà đỡ một mătj đầy hoa chúc mừng Long Tử Phong:
– Chúc mừng ngài, là một tiểu công chúa.
Long Tử Phong xông vào trong thấy Thiên Lam đang ôm một tiểu oa nhi xinh xắn. Hắn vui mừng đang muốn ôm nữ nhi lại bị nương tử gắt gao ngăn cản:
– Lam nhi, mau cho ta bế con.- Long Tử Phong vẻ mặt đau khổ.
– Con là do thiếp sinh.. Chàng muốn ôm thì đi tự sinh lấy.
– Vậy ta ôm cả hai.
Nói rồi liền tiến đến ôm cả hai mẹ con vào lòng. Vân Tuyết cùng Mị Cửu nắm chặt tay nhau, bọn họ sau này sẽ cũng như vậy. Dắt tay nhau đi đến trọn đời.
_____ HOÀN CHÍNH VĂN_______