Nhất Kiếm Động Giang Hồ

Chương 42 - Tranh Đoạt

trước
tiếp

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

– Ta giao hai món ấy cho lão rồi, lão sẽ giữ lấy mà bỏ chạy chăng?

Hoàng Bất Không hững hờ :

– Đó là việc riêng của lão phu, cần gì lão đệ phải bận tâm.

Văn Nhân Tuấn nói :

– Ta có thể giao hai món ấy cho lão, nhưng.. để ta tính kỹ xem…

Trầm ngâm một lúc, chàng tiếp lời :

– Hoàng Bất Không! Bây giờ thế này vậy: ta ném hai món ấy sang, ngay phía sau lưng lão, lão buông tha Diệp cô nương ra, đồng thời lấy hai món ấy.

Hoàng Bất Không sáng hẳn mắt :

– Như thế ư? Để lão phu suy nghĩ kỹ cái đã…

Văn Nhân Tuấn giục :

– Còn suy nghĩ gì nữa! Ta sẽ ném thật khéo cho lão dễ tiếp nhận, không ngại bị một ai giựt cả! Tức là nhịp nhàng, ăn khớp nhau, hễ ta vừa ném hai món ấy sang, tức thì lão buông Diệp cô nương ra để đón lấy hai món ấy và chạy đi, còn ta, sẽ tiếp nhận Diệp cô nương. Chỉ có cách ấy là công bình và chu toàn, lão còn chần chờ gì?

Hoàng Bất Không ngần ngừ một chút, liền đáp :

– Cũng được! Âu là lão phu cũng chìu ý lão đệ vậy.

Đôi nhãn tuyến Vân Nhân Tuấn chợt rực ngời ánh uy vũ, bức bách Hoàng Bách Không :

– Hoàng lão! Như thế là ta đã nhượng bộ quá lắm rồi! Ta đã nói sao thì làm đúng vậy, phần lão nếu bội tín tráo trở thì chớ trách ta; dù lão có trốn chạy đến chân trời góc biển nào ta cũng truy tận sát tuyệt, lão nghe rõ chưa?

Hoàng Bất Không quả quyết :

– Ta đã ưng thuận là nhứt định không sai lời, lão đệ chớ có ngại ta bội tín.

Văn Nhân Tuấn nói :

– Vậy thì chuẩn bị đi, ta sắp ném bảo vật qua cho đây này, lão hãy sẵn sàng mà đón lấy!

Hoàng Bất Không bảo :

– Hãy khoan! Lão đệ trưng ra cho rõ hai món ấy để lão phu thấy tận mắt và tin là thứ thiệt cái đã!

Văn Nhân Tuấn cười lạt :

– Lão đúng là kẻ tiểu nhân lấy dạ tráo trở đi xét lòng quân tử. Đây, lão xem…

Chàng giơ cao gói khăn lên, mở ra, quả nhiên có một tấm da dê và một thanh chìa khóa lấp lánh ánh vàng.

Chẳng riêng Hoàng Bất Không, mà mọi người tại đương trường thảy đều trông thấy tường tận.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

– Hoàng Bất Không! Lão đã nhìn rõ chưa?

Hoàng Bất Không bị khích động đến run giọng, vội vàng thúc giục :

– Lão phu thấy rõ rồi! Hãy ném qua ngang đi!

Văn Nhân Tuấn vung tay toan ném.

Lỗ Thiếu Hoa, Kim Thiếu Thu, mẹ con Đường Tam Cô, Nam Cung Thu Lãnh, Tư Mã Thường chẳng hẹn mà nhứt tề chồm tới một bước.

Văn Nhân Tuấn chưa ném ra, bọn họ đã đồng thanh chờ hứng.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

– Hoàng Bất Không! Lão liệu có đón lấy được không?

– Ném qua lẹ đi!

Văn Nhân Tuấn hô :

– Được! Cho lão!

Chàng rung cánh tay một cái. Chiếc gói khăn tay tợ đạo bạch quang lóe lên, xẹt ngang qua đỉnh đầu Hoàng Bất Không. Hoàng Bất Không lập tức buông Tiếu Bao Tự ra và thân thủ vọt lên, như con chuột biết bay, vươn tay chụp lấy gói khăn ngay từ trên không trung.

Lỗ Thiếu Hoa, Kim Thiếu Thu, Nam Cung Thu Lãnh, Tư Mã Thường, mẹ con Đường Tam Cô và nhóm Bệnh Tây Thi ào ào phi thân lạng tới.

Hoàng Bất Không vừa chụp được gói khăn tay, liền thi triển toàn lực khinh công lao đi như tên bắn.

Toàn đám đông cũng vùn vụt đuổi theo ngay.

Chỉ trong chớp mắt, cả Hoàng Bất Không phía trước, lẫn đám đông phía sau thảy đều mất hút.

Văn Nhân Tuấn thu hồi mục quang, hỏi Tiếu Bao Tự :

– Cô nương xem đó, đi chung với tại hạ có cái gì hay đâu?

Tiếu Bao Tự đáp :

– Dù nguy hiểm gấp ngàn lần trường hợp vừa rồi, tiểu muội cũng vui lòng. Huống chi, chính đại ca đã chẳng cứu tiểu muội là gì? Được đại ca quan tâm như vậy, kể cả có mất mạng ngay, tiểu muội cũng vô vàn mãn ý thỏa dạ.

Văn Nhân Tuấn lắc đầu :

– Cô nương lầm rồi, tại hạ đâu có quan tâm cô nương, cũng như chẳng bao giờ tại hạ quan tâm lo lắng cho ai cả! Vừa rồi, sở dĩ cô nương bị Hoàng Bất Không đe dọa đến tính mạng, vì tại hạ đã nhờ cô nương đóng vai bầu bạn với tại hạ, nếu cô nương không giúp tại hạ thì đâu đến đổi như thế, phải không? Bởi cái đạo lý đó mà tại hạ giúp cô nương thoát khỏi tay Hoàng Bất Không; thế tâm tại hạ chẳng tốt gì với cô nương hết.

Tiếu Bao Tự nói :

– Cốt tủy sự thật ra sao, tự tâm tình tiểu muội biết đủ rồi!

Ngừng một chút nàng tiếp lời, hỏi :

– Tấm da dê với chìa khóa ấy, nguyên là của đại ca, phải không?

Văn Nhân Tuấn đáp :

– Không sai, so với bọn kia, cô nương thông minh hơn nhiều.

Tiếu Bao Tự lắc đầu :

– Chỉ vì tiểu muội biết rõ đại ca là ai, còn bọn họ không biết, chớ tiểu muội làm sao sánh bằng họ được.

Văn Nhân Tuấn không nói gì.

Tiếu Bao Tự lại nói :

– Rốt cuộc, xem chừng Hoàng Bất Không tự mình chuốc lấy rắc rối, khổ hại nhứt! Nếu tiểu muội không nhớ lầm thì chính đại ca đã nói tấm da dê và chìa khóa ấy là vật vô dụng? Thế mà bây giờ trở thành món nợ vướng vào Hoàng Bất Không! Lão sẽ mất mạng như chơi!

Văn Nhân Tuấn thở dài :

– Đấy, cái tâm địa tham lam đã làm hại thân mình là thế! Nào tại hạ có muốn làm hại lão mà chi!

Tiếu Bao Tự cười :

– Nhưng thường thường những kẻ tham lam vẫn tự cho mình là khôn ngoan.

Văn Nhân Tuấn lặng thinh…

Hoàng Bất Không chạy như điên phía trước.

Bọn Lỗ Thiếu Hoa, Nam Cung Thu Lãnh, Bệnh Tây Thi, v.v.. cứ rượt phía sau.

(Nguyên bản thiếu trang này)

Vừa la, Đường Tam Cô vừa kéo hai cô con gái nhảy lùi lại, chẳng ham sấn vào Hoàng Bất Không nữa.

Đẩy lùi ba mẹ con Đường Tam Cô rồi, nhưng Bệnh Tây Thi không dám tiến lên vì hai bên tả hữu đang có Nam Cung Thu Lãnh, Tư Mã Thương, Lỗ Thiếu Hoa, Kim Thiếu Thu sẵn sàng tập kích.

Thế là tất cả lại đứng vây quanh Hoàng Bất Không, tái diễn cái cảnh hầm hầm ghìm nhau, mà chẳng ai dám khinh suất vọng động xong tới cả!

(Thiếu trang)

Hoàng Bất Không nói :

– Ta đề nghị một cuộc hợp tác. Chúng ta hợp lực tìm kiếm kho tàng châu báu trước nhất đã rồi hẵng tranh giành.

Bệnh Tây Thi gật gù :

– Ta đồng ý. Nhưng không biết các vị khác có tán đồng hay không.

Đường Tam Cô nói :

– Xem ra đó là biện pháp hay hơn hết, ta cũng đồng ý.

Tư Mã Thương cười lạt :

– Trong số những người dự cuộc tranh đoạt hôm nay riêng ba mẹ con ngươi là người yếu kém nhứt, cố nhiên ngươi phải đồng ý chớ sao!

Đường Tam Cô ửng hồng sắc diện, quắc mắt :

– Ngươi là cái thá gì mà dám chê bai người khác? Liệu Tây Thi cô nương có yếu kém nhứt không, sao cũng đồng ý đó?

Bệnh Tây Thi nói :

– Đúng! Tư Mã Thường, ngươi đúng chẳng là cái thá gì hết! Ta chấp hai ngươi liên thủ, ta chỉ cần tung một mẽ Trướng Tiêu Hồn là hai ngươi hết đường trốn!

Tư Mã Thường tái mặt, không biết vì giận hay vì thẹn nhưng không nói gì nữa.

Hoàng Bất Không băn khoăn :

– Tức là chư vị đều đồng ý biện pháp ấy? Vậy thì xin đừng bức bách lão phu nữa chứ!

Ba mẹ con Đường Tam Cô đầu tiên đứng lại, bất động.

Bệnh Tây Thi xua tay hô :

– Tất cả đều đứng lại đi! Miễn là chúng ta bao vây chặt chẽ thì dù lão quỷ muốn chạy cũng chẳng được!

Toàn thể đều dừng bước. Riêng hai hắc y hán tử vệ sứ của Kim Thiếu Thu hơi chậm một chút, bước lố chưa được nửa bước liền bị hai hán tử lùn quạt cho một chưởng đích đáng phải nhảy lùi xa lắc.

Kim Thiếu Thu giận tím mặt, lập tức sấn tới, quát :

– Hai quái vật kia muốn gì?

Hán tử lùn bên tả lạnh lùng :

– Ai bảo dám cãi lệnh ái hậu ta? Thế bây giờ tiểu tử muốn chết chăng?

Kim Thiếu Thu càng thịnh nộ, gầm lên một tiếng, phóng chưởng tấn công liền.

Hán tử lùn bên tả cười gằn, cất tay phản kích.

Ầm !….

Kim Thiếu Thu loạng choạng, phải gắng gượng lắm mới không bị hất lui.

Lại gầm lên, Kim Thiếu Thu toan đánh thêm chưởng nữa nhưng Lỗ Thiếu Hoa lẹ làng ngăn lại vừa nháy mắt ngầm ra hiệu :

– Thiếu Thu huynh, cần gì phải động thủ, xem ra biện pháp do Hoàng lão đề nghị có thể thi hành được; thiết tưởng chúng ta nên nhường nhịn nhau để đồng tâm hiệp lực lo việc lớn là hơn.

Kim Thiếu Thu phun toẹt một bãi nước miếng, cho đỡ tức rồi không nói gì thêm.

Hoàng Bất Không e dè đưa mắt nhìn quanh, vừa nhè nhẹ hít vào một hơi chân khí.

Bỗng nghe Nam Cung Thu Lãnh hỏi :

– Hoàng lão quỷ! Nếu thi hành theo biện pháp lão đề nghị thì bức địa đồ và chìa khóa sẽ do ai cất giữ?

Hoàng Bất Không gian hoạt đáp ngay :

– Đã đồng tâm hiệp lực thì ai cất giữ cũng vậy thôi!

Tư Mã Thường cười lạt :

– Thế thì mau đưa đây, ta cất giữ cho!

Hoàng Bất Không nói :

– Ngươi thử hỏi ý kiến chung coi thế nào, nếu tất cả đêu đồng ý giao cho ngươi giữ thì lão phu giao ngay.

Kim Thiếu Thu cười khẩy :

– Tư Mã Thường, tại sao phải giao cho ngươi cầm, chẳng lẽ do ngươi cao lêu nghêu?

Tư Mã Thường quắc mắt, suýt đổ quạu.

Đường Tam Cô xua tay, nói lớn :

– Không cần phải tranh cãi, cứ để nguyên cho Hoàng lão quỷ cất giữ đi! Sợ gì! Dù lão muốn ăn cũng chẳng được kia mà!

Bệnh Tây Thi phụ họa :

– Phải đấy! Cứ để Hoàng lão quỷ cất giữ là yên, mà cũng chẳng ngại lão bay lên trời hay trốn mất vì chúng ta cứ canh chừng thật gắt hoài..

Hoàng Bất Không trố mắt :

– Tây Thi cô nương coi vậy mà tốt bụng quá!

Bệnh Tây Thi trề môi :

– Khoan nói tốt! Bây giờ hãy lấy địa đồ Hoàng Kim thành ra xem thử coi nó tọa lạc ở địa phương nào cái đã, để còn tính chuyện đi tìm chứ!

Lỗ Thiếu Hoa ứng tiếng :

– Nói đúng! Hãy xem ngay địa đồ cái đã!

Kim Thiếu Thu tán thành :

– Xem địa đồ cho biết Hoàng Kim thành ở đâu, rồi chúng ta cùng bàn ngay kế hoạch đi tìm!

Hoàng Bất Không chẳng đặng dừng, phải lấy chiếc gói khăn tay ra, từ từ mở trước mắt mọi người, bày rõ tấm da dê và chiếc chìa khóa vàng.

Phăng phắc!…

Ai nấy đều nín thở, giương mắt, chú mục mà nhìn.

Hoàng Bất Không vô cùng hồi hộp, khích động đến phát run tay, lại từ từ mở tấm da dê ra.

Tư Mã Thương rất tinh mắt, thấy ngay trên tấm da dê có một lỗ thủng, chính là lỗ đã bị mũi kiếm của hắn hứng lấy ở đầu khu rừng dương liễu độ nọ, liền bật tiếng la :

– Không xong rồi! Tấm da dê này đúng là của đồ đệ lão ưng khuyển đã đem ra lừa chúng ta bữa trước là địa đồ giả!

Trong khi đó, Hoàng Bất Không cứ chăm chăm ngó vào tấm da dê, lẩm bẩm đọc :

“Kỳ trân dị bảo

Ác đạo đến gần

Sát thân lập tức

Hiền đức chính nhân

Tròn phần tọa hưởng..”

Bệnh Tây Thi cũng bật tiếng la :

– Chết cha!… Đúng là cái món giả bữa ấy! Chúng ta lại bị lừa nữa rồi!

Lỗ Thiếu Hoa “hừ” bực tức :

– Thì ra, gã Văn Tuấn Nhân ấy mượn Hoàng lão quỷ dẫn dụ cả đám chúng ta bỏ đi, để cho gã an nhiên tự tại mang địa đồ với chìa khóa thật mà trốn đi. Giỏi cho gã! Đáng phanh thây!

Hoàng Bất Không chẳng hiểu gì hết, chưng hửng hỏi :

– Các ngươi nói chi?…

Nam Cung Thu Lãnh cười ha hả :

– Lão quỷ tưởng mình khôn, nhè lấy nhằm của giả, suýt tí nữa thì đã bị tranh đoạt mất mạng rồi. Ha ha!… Già mà dại!

Hoàng Bất Không biến sắc đứng trơ ra.

Bệnh Tây Thi trừng mắt ngó Nam Cung Thu Lãnh :

– Ngươi còn ở đó mà cười được ư? Bị lừa, đâu phải chỉ có riêng một mình Hoàng lão quỷ?

Đường Tam Cô thình lình nhớ ra, hô lớn :

– Tây Thi cô nương! Theo cô nương thì gã tiểu tử Văn Nhân Tuấn có phải là…

Bệnh Tây Thi hậm hực :

– Là tên đồ đệ gian manh của lão ưng khuyển, chớ còn ai đây nữa!

Đường Tam Cô cũng hậm hực, vừa hoang mang :

– Đúng thế! Chính là gã! Nhưng tại so gã lại mang diện mạo khác? Hay là lão ưng khuyển còn có tên đồ đệ thứ hai?

Bệnh Tây Thi lẩm bẩm :

– “Ta nghĩ ra rồi, cũng chính gã xuất hiện ở ngôi đình trống với Tiếu Bao Tự hôm ấy. Hừ, thảo nào…”

Đường Tam Cô lại nhớ thêm một điểm nữa, la lên :

– A! Bức địa đồ giả này có chất độc!

Hoàng Bất Không sửng sốt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.