Tư Mã Thương “ồ” một tiếng :
– Đúng thế! Ta cũng nhớ rồi, hôm ấy chất độc trên tấm địa đồ giả do chính Đường Tam Cô động thủ tẩm vào, cốt đối phó với gã đồ đệ của lão ưng khuyển…
Nam Cung Thu Lãnh bật cười :
– Không ngờ gã ấy chẳng hề biết gì hết, mà bây giờ Hoàng lão quỷ lại hứng lấy tai họa!
Cứ mỗi lần có người nói về độc chất trên tấm da dê, thì Hoàng Bất Không lại giương mắt chăm chú nhìn và lắng nghe. Ban đầu lão còn bán tín bán nghi, nhưng rồi dần dần phải tin. Và, để tự khảo sát xem mình có bị trúng độc hay không, lão ngấm ngầm vận công. Lão kinh hãi suýt la hoảng vì phát giác ở cánh tay phải có cái gì khác lạ, nửa như tê, nửa như ngứa ngứa. Lão ngước mắt lên, hoang mang hỏi :
– Đường Tam Cô! Chất độc trên địa đồ giả này là do ngươi động thủ?
Đường Tam Cô gật đầu :
– Không sai!
Hoàng Bất Không hỏi tiếp ngay :
– Trúng phải chất độc ấy thì có cảm giác thế nào?
Đường Tam Cô ngưng mục đáp :
– Hoàng lão nhi! Cánh tay lão có phải đang nửa tê tê, nửa ngứa ngứa không?
Hoàng Bất Không biến hẳn sắc diện, khẩn trương la lên :
– Đường Tam Cô! Mau đưa thuốc giải cho ta!
Đường Tam Cô khẽ lắc đầu :
– Hoàng lão nhi, mọi thứ độc chất của Đường Gia đều có thuốc giải, nhưng riêng loại độc chất này lại là độc chất duy nhất không có thuốc giải…
Hoàng Bất Không quát :
– Đừng có đùa! Không có thuốc giải thì làm sao?
Đường Tam Cô thành thật :
– Ta không đùa đâu! Nếu lão muốn sống, chỉ có một biện pháp.
Hoàng Bất Không sáng mắt hy vọng :
– Biện pháp gì, nói mau?
Đường Tam Cô vẫn thành thật :
– Lão hãy lẹ lẹ chặt bỏ cánh tay đi!
Hoàng Bất Không cơ hồ phát run, gào thét :
– Đường Tam Cộ.
Đường Tam Cô chận ngang lời lão :
– Hoàng lão nhi! Lời ta là lời nói thực đấy, tin hay không tùy lão.
Bệnh Tây Thi cười ạp ạp :
– Hoàng lão nhi! Hiệu xưng của lão là “Thiên Thủ Thiên Nhãn”, dù có bớt đi một cánh tay cũng còn “chín trăm chín mươi chín cánh tay” khác, có chi đáng ngại. Lão liệu mà chặt cho sớm đi, cứ ở đó mà la ó có lợi gì?
Hoàng Bất Không như không nghe Bệnh Tây Thi nói gì cả, lão chú mục ngó Đường Tam Cô, cất giọng thảm thiết :
– Đường Tam Cô!… Ta khẩn cầu ngươi! Ta bằng lòng đưa hai bảo vật này cho ngươi để đổi lấy thuốc giải. Hoặc giả ngươi muốn điều kiện gì ta cũng đáp ứng!
Đường Tam Cô lắc đầu :
– Hoàng lão nhi! Ta không có cách nào cứu giúp được lão đâu! Sinh mạng lão hiện giờ là do chính lão định đoạt lấy!
Hoàng Bất Không khẩn khoản :
– Đường Tam Cô, không lẽ bắt lão phu phải quỳ xuống lạy…
Đường Tam Cô lại lắc đầu :
– Hoàng lão nhi đừng có nghĩ lầm như vậy. Bây giờ dù lão có lạy ngàn lạy hay đem cả Hoàng Kim thành đổi lấy thuốc giải, ta cũng không có. Ta đã thực tâm mà! Lão nên sớm chặt bỏ cánh tay đi thôi! Càng chần chờ càng bất lợi, chất độc sẽ thấm vào tạng phủ, thì hoàn toàn tuyệt vọng đấy!
Sắc mặt Hoàng Bất Không xám như tro tàn, toàn thân run bần bật.
Đường Tam Cô lại nói :
– Hoàng lão nhi! Lão cũng không nên oán trách ta, mà hãy hận gã đồ đệ của lão ưng khuyển. Chính ta đã vì hận gã thấu xương, mới dùng đến độc chất ấy, cho gã chẳng thể chạy chữa gì được.
Hoàng Bất Không nghiến răng, chìa cánh tay phải ra :
– Vị nào vui lòng chặt giùm lão phu!…
Tư Mã Thường lạnh lùng lên tiếng :
– Chặt giùm coi bộ không có gì thích thú. Ta chỉ có thể cho lão mượn thanh đoản đao này.
Lời chưa dứt hắn đã rung tay một cái, một đoạn hàn quang xẹt tới, đúng là thanh đoản đao, cắm phập xuống đất, ngay trước chân Hoàng Bất Không.
Chẳng nói chẳng rằng gì nữa, Hoàng Bất Không cúi xuống lấy đoản đao, nghiến răng vung lên, tự chặt phăng đi cánh tay mặt. Máu vọt có vòi, nguyên cánh tay phải rơi huỵch xuống, toàn thân lão run lẩy bẩy. Lão cố nhịn đau, phóng chỉ tự phong bế huyệt đạo và huyết mạch, đoạn xé lấy một mảng vạt áo bó vết thương.
Xong, lão xạ nhãn tuyến nhìn Đường Tam Cô lần chót, rồi lặng lẽ phi thân bỏ đi.
Không một ai ngăn cản lão hết.
Cũng chẳng ai buồn ngó theo bóng lão.
Bệnh Tây Thi chợt hỏi :
– Đường Tam Cô! Ngươi không có thuốc giải thật chứ?
Đường Tam Cô đáp :
– Thật mà! Vì giữa ta với Hoàng Bất Không vô cừu vô oán.
Bệnh Tây Thi nói :
– Có thể lão sẽ nghĩ lầm ngươi có thuốc giải mà không cho lão, rồi lão sẽ thù hận ngươi cả đời đấy!
Đường Tam Cô cười lạt :
– Mặc kệ lão! Xem ra, chẳng ai hại lão cả, mà chỉ do lão tự chuốc lấy, thì hãy ráng chịu!
Bỗng nghe Lỗ Thiếu Hoa lên tiếng :
– Xin thú thật, đối với vụ Hoàng Kim thành tại hạ chả mấy hứng thú; bây giờ tại hạ xin cáo biệt, để trở về Hoành Sơn. Mai mốt đây, nếu vị nào có dịp, kính mời ghé tệ xá uống mấy chén trà…
Vừa nói, y vừa ôm quyền thi lễ vòng quanh một lượt, rồi dẫn đám thuộc hạ rút lui.
Kim Thiếu Thu cũng vòng tay chào từ giã bằng giọng học kẻ lõi đời :
– Thiều quang thấm thoát thoi đưa, đời người tựa giấc mộng, ích gì chuyện tranh tranh đoạt đoạt, gẫm ra nào có ích lợi chi. Tại hạ thật không mảy may ưa thích chuyện Hoàng Kim thành, nên cũng xin cáo biệt.
Y lại phi thân vọt đi với các nhân vật tùy tùng.
Nhìn theo bóng sau lưng hai tốp người mỗi lúc một xa dần, Bệnh Tây Thi toét miệng cười :
– Đúng là thứ đạo đức giả, chẳng ăn được thì múa lưỡi nói tốt! Thấy Hoàng lão quỷ mất một cánh tay, đứa nào cũng đâm hoảng. Hừ, tuy như thế đấy, nhưng rồi khi nghe ở đâu có lợi lộc, chúng nó lại bu đến như ruồi cho mà xem. Có đúng thế không Đường Tam cô nương?
Đường Tam Cô gật đầu :
– Cái đó đã hẳn!
Bệnh Tây Thi cười “ạp ạp” :
– Ta thì không cần đạo đức giả kiểu ấy, hôm nay chả ăn được, đành rút lui, chờ cơ hội khác!
Thị vỗ vai hai hán tử lùn và cả bộ ba đồng phi thân lướt đi, chớp mắt đã khuất dạng.
Đường Tam Cô cũng dẫn hai cô con gái rút lui.
Và Tư Mã Thường, Nam Cung Thu Lãnh cũng rời đương trường lẹ làng hơn ai hết, mà chẳng cần nói năng nửa lời…
Tiếu Bao Tự nhứt quyết theo sát Văn Nhân Tuấn, bất luận chàng đi đâu nàng cũng đi theo đó.
Đêm xuống…
Bầu trời đêm nay thật đẹp, không gian cao thẳm, không một sợi mây đen, không một chút sương mù.
Ánh trăng bạc soi sáng cảnh vật, cơ hồ chẳng một khóm cây ngọn cỏ nào là chẳng tắm nguyện quang…
Văn Nhân Tuấn cùng Tiếu Bao Tự ngồi trên một thảm cỏ, dưới bầu trời lồng lộng trăng ngà.
Gió nhẹ từng cơn, làn tóc mây của Tiếu Bao Tự phất phơ lay động.
Đã khá lâu rồi, cả hai cùng im lặng.
Tiếu Bao Tự ngẩng lên nhìn không gian bàng bạc, đột nhiên bật tiếng cười.
Văn Nhân Tuấn quay sang hỏi :
– Cô nương cười chuyện chi?
Tiếu Bao Tự đáp :
– Từ bé đến lớn, cho tới bây giờ, tiểu muội đã từng ngồi ngắm trăng chẳng biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa lần nào cảm thấy ánh trăng đẹp bằng đêm nay.
Văn Nhân Tuấn hững hờ :
– Thế à? Thật vậy không?
Tiếu Bao Tự cười buồn :
– Dường như đại ca không có cảm giác như tiểu muội, nên chẳng thấy trăng đêm nay đẹp nhứt…
Văn Nhân Tuấn ngắt lơi :
– Tại hạ cũng từng nói “đêm nay trăng đẹp quá” với nhiều người rồi.
Tiếu Bao Tự chân thành :
– Tiểu muội thì chỉ mới nói như thế này lần đầu tiên, vì thực tình đêm nay là lần đầu tiên tiểu muội nghe rung động tận tâm khảm mà thấy ánh trăng đẹp. Nếu đại ca từng nhiều lần nói với nhiều người rằng trăng đẹp, có lẽ không phải là lời nói xuất phát tự con tim; hoặc giả đại ca chưa từng thấy ánh trăng là một thứ hữu lý hữu tình.
Văn Nhân Tuấn gật đầu :
– Có lẽ là thế cũng nên! Cho đến hiện tại, dù nghe cô nương khen trăng đẹp, nhưng tại hạ vẫn chẳng thấy nó đẹp tí nào; dù cho cô nương bảo nó hữu tình hữu ý, nhưng tại hạ vẫn không cảm thấy nó có ý nghĩa gì cả! Có lẽ giữa hai ta đang có hai hướng tâm tình khác nhau, thành thử sự rung động cũng chẳng giống nhau chăng?
Tiếu Bao Tự nói :
– Cái đó cũng chẳng hề chi. Rồi sẽ có một ngày đại ca phải nhìn nhận nó là đẹp, là có ý nghĩa và đâm ra ưa thích nó, cảm thấy không thể thiếu nó!
Văn Nhân Tuấn hỏi :
– Cô nương có chắc như thế không?
Tiếu Bao Tự đáp :
– Ấy là tiểu muội chỉ đoán chừng mà thôi. Nhưng tiểu muội hy vọng là đoán không sai.
Văn Nhân Tuấn bỗng ngưng thần nhìn Tiếu Bao Tự một lúc, lại hỏi :
– Cô nương! Tại sao cô nương lại đi phí uổng thời gian vì một kẻ không xứng đáng, một con người chẳng biết quí trọng chân tình?
Tiếu Bao Tự mỉm cười :
– Xứng đáng hay không, miễn tiểu muội biết, là đủ rồi! Con người tốt hay không, miễn tiểu muội hiểu là đủ rồi!
Văn Nhân Tuấn ngã người nằm xuống, dùng tay gối đầu, nói :
– Cô nương! Tại sao cô nương lại đi đùa với lửa?.. Tại hạ không nỡ làm hại cuộc đời cô nương. Nhưng e rằng, đến một lúc nào đó, tại hạ không còn nhẫn nại nữa, sẽ trở thành kẻ phá hoại..
Tiếu Bao Tự ngắt lời :
– Tiểu muội không đồng ý về mấy tiếng “làm hại cuộc đời” hay “phá hoại tương lai”.. như đại ca vừa dùng. Bởi vì, như tiểu muội đã nói nhiều lượt rồi, đây là sự tự nguyện của tiểu muội, chớ không phải là miễn cưỡng, không bị một căn duyên ép buộc nào cả! Chính tiểu muội tìm đến với đại ca, thì dù đại ca đối xử như thế nào, tiểu muội cũng sẵn lòng chấp nhận, không có vấn đề đại ca nỡ hay không nỡ, làm hại hay không làm hại gì hết.
Văn Nhân Tuấn khẽ lắc đầu :
– Tại hạ hiểu không nổi cô nương!
Tiếu Bao Tự nhổ một gốc cỏ, mân mê trên tay :
– Có chi lạ đâu. Rất đơn giản, chỉ vì một chữ “tình”!
Văn Nhân Tuấn thở dài :
– Nhưng.. tự cổ chí kim, đâu có người con gái nào, nhứt là người con gái xinh đẹp tuyệt trần, lại đi theo đuổi một kẻ nam nhân bạc hạnh, vô nghi, chẳng thủy chung…
Tiếu Bao Tự hỏi :
– Tức là đại ca muốn nói con người nhự. đại ca?
Văn Nhân Tuấn gật đầu :
– Đúng vậy! Hay là tại hạ tự nói về mình, cũng vậy!
Tiếu Bao Tự lắc đầu :
– Không phải vậy đâu. Dù đại ca nói gì thì nói, dù ai hiểu sao tùy ý, nhưng riêng tiểu muội, trước sau như một, tiểu muội hiểu rõ và đinh ninh đại ca không phải là hạng người như thế, mà còn trái hẳn lại.
Văn Nhân Tuấn hỏi :
– Há cô nương chẳng mục kích tận mắt là gì? Cái cảnh tại hạ thân cận với hai người con gái ở hậu viện tòa biệt thự tại Đại Xa Tập, chẳng đủ làm cô nương sáng mắt sao?
Tiếu Bao Tự cười :
– Chính vì đã thấy tận mắt như thế mà tiểu muội càng thêm đinh ninh là mình hiểu không sai. Tiểu muội cho rằng đó chẳng là cảnh thật, là một sự biểu diễn…
Văn Nhân Tuấn lại hỏi :
– Chỉ mới biết tại hạ mấy ngày, vì lẽ gì cô nương cứ tự cho rằng cô nương hiểu rõ bản tính tại hạ?
Tiếu Bao Tự trả lời một hơi dài :
– Hiểu rõ chứ!… Đại ca đánh đuổi Đông Phương Minh để giải cứu tiểu muội và vạch rõ bộ mặt thật gian ác của lão. Như thế chứng tỏ đại ca chống kẻ ác gian. Đã nhiều dịp đại ca có thể chiếm trọn thân xác tiểu muội, mà thủy chung đại ca vẫn không hề xâm phạm đến. Như thế đại ca là chân quân tử. Vừa qua, đại ca đã không để cho phu thê Hoàng Phủ Ngọc, La Ỷ Hương mạo nhận chuyện Hoàng Kim thành, gánh vác hiểm nguy sát thân thay thế đại ca và đại ca lại hiên ngang đứng ra rước lấy tai họa, giải vây cho họ. Như thế là anh hùng vị tha. Bấy nhiêu sự việc ấy, đã quá đủ cho tiểu muội am hiểu về con người đích thực của đại ca rồi.
Văn Nhân Tuấn bật ngồi dậy, hỏi :
– Ai bảo với cô nương là họ mạo nhận chuyện Hoàng Kim thành để gánh vác họa sát thân thay cho tại hạ?
Tiếu Bao Tự cười :
– Đại ca có thể che mắt, đánh lừa bọn tham lam Bệnh Tây Thi, Hoàng Bất Không, vân vân… nhưng đâu qua khỏi nhãn quang tiểu muội. Nhân đó, tiểu muội còn hiểu thêm là ít ra phu thê Hoàng Phủ Ngọc, La Ỷ Hương đã từng cảm kích sâu đậm ân nghĩa như thế nào đó, đối với lệnh sư và đại ca, nên họ mới mạo hiểm phao tin rằng họ có hai bảo vật Hoàng Kim thành để gánh vác thay lệnh sư và đại ca sự phiền toái…
Văn Nhân Tuấn cười nhăn nhó, nói khỏa lấp :
– Cô nương nhìn sự việc chủ quan quá đi thôi! Cô nương chỉ thấy một hai tốt của tại hạ, mà chưa biết trăm cái xấu ở con người tầm thường này. Tiếu Bao Tự lắc đầu :
– Tiểu muội không cần biết cái xấu, mà hãy nhìn vào những điểm tốt hiển nhiên ấy để xét đoán cái đã, còn đại ca có xấu như thế nào, thủng thẳng sẽ hay.
Văn Nhân Tuấn cũng lắc lắc đầu :
– Không ngờ bỗng dưng có người phong tặng tại hạ làm quân tử, khen tại hạ là hảo nhân!
Hay lắm! Rồi cô nương sẽ thấy bề trái tồi bại của tại hạ.
Tiếu Bao Tự mỉm cười :
– Nếu có thể, đại ca cứ cho tiểu muội thấy ngay bề trái ấy đi, tiểu muội rất mong…
Văn Nhân Tuấn đưa câu chuyện qua hướng khác :
– Tại hạ chủ trương không bao giờ cưới vợ, vì tại hạ không thích mang gánh nặng vào lưng, không thể đương nổi sự phiền lụy. Tại hạ chỉ coi nữ nhân như là một bến ghé tạm cho con thuyền phiêu lãng, thế thôi.
Tiếu Bao Tự nói không do dự :
– Chẳng hề chi. Đại ca cứ coi tiểu muội như một trong các bến ghé ấy, cũng đã đủ cho tiểu muội lắm rồi!
Văn Nhân Tuấn cười nhăn nhó :
– Nhưng cô nương là người tốt, tại hạ không nỡ đối xử khinh bạc như thế, không nỡ làm khổ cô nương.
Tiếu Bao Tự nhìn sâu vào mắt Văn Nhân Tuấn :
– Tiểu muội tự nguyện.
Văn Nhân Tuấn ngắt lời, hỏi :
– Cô nương không ân hận chứ?
Tiếu Bao Tự đáp cả quyết :
– Không ân hận! Không bao giờ ân hận!
Văn Nhân Tuấn bỗng đưa tay quàng ngang lưng Tiếu Bao Tự.
Nàng ngoan ngoãn ngã đầu vào vai chàng.
Chàng lại kéo nàng nằm xuống.
Nàng không chút kháng cự.
Chàng nằm sát bên nàng. Rồi lại ôm choàng lấy tấm thân kiều diễm của nàng…
Tiếu Bao Tự vẫn nhu thuận ngoan ngoãn.
Nhưng, thình lình, chàng buông nàng ra.
Tiếu Bao Tự bật cười, hỏi :
– Lại “không nỡ” ư?
Văn Nhân Tuấn lắc đầu :
– Không phải không nỡ.
Tiếu Bao Tự lại hỏi :
– Vậy chớ tại sao? Có thêm lý do mới nữa chăng?
Văn Nhân Tuấn đáp :
– Không hiểu tại sao mà cứ cảm thấy cô nương chẳng gợi được hứng thú…
Chẳng đợi chàng nói dứt lời, nàng đã chủ động nhích người nằm sát lại và ghì lấy chàng, vừa hỏi :
– Như thế này, được chưa?
Văn Nhân Tuấn lắc đầu :
– Chưa! Tại hạ vẫn….
Tiếu Bao Tự chồm lên toan hôn chàng thì.. Đột nhiên, chàng ngồi bật dậy, phóng mắt nhìn về phía xa xa.
Tiếu Bao Tự lại bật cười, hỏi :
– Lại chuyện gì đấy?
Văn Nhân Tuấn đáp :
– Phía đó có dạ hành nhân.
Tiếu Bao Tự “hừ” một tiếng :
– Có người đi đêm.. trong tưởng tượng, phải không?
Văn Nhân Tuấn nghiêm trang :
– Thật đấy. Nếu cô nương không tin thì cô nương đi xem với tại hạ ngay bây giờ, coi tại hạ có tưởng tượng hay không cho biết.
Tiếu Bao Tự hỏi vặn :
– Thế sao nãy giờ không có người mà đợi tới bây giờ mới có?
Văn Nhân Tuấn nói :
– Đã bảo, nếu không tin, thì chúng ta cùng đi xem!
Tiếu Bao Tự từ từ, ẻo lã ngồi dậy :
– Được! Đi xem! Nhưng nếu không có ai hết thì đại ca tính sao?
Văn Nhân Tuấn đáp ngay :
– Nếu không có dạ hành nhân ở phía đó, tại hạ sẽ tuyệt đối tuân theo lời cô nương bất cứ việc gì, trong năm hôm liền.
Tiếu Bao Tự gặng lại :
– Nhớ nhé, quân tử nhất ngôn đấy nhé!
Văn Nhân Tuấn gật đầu :
– Quân tử nhứt ngôn.
Chàng kéo nàng đứng lên và cùng thi triển khinh công, lướt nhanh đến phía chân núi.
Trong màn đêm bàng bạc, Tiếu Bao Tự xạ nhãn lực, cố nhìn, nhưng chẳng thấy bóng dáng một ai cả. Nàng quay sang Văn Nhân Tuấn, toan cất tiếng hỏi. Nhưng ngay đó, chàng cất tay, chỉ xeo xéo vê phía trước, khẽ bảo :
– Đó, cô nương xem, tại hạ có nói dối đâu!
Tiếu Bao Tự đưa ánh mắt theo hướng tay chàng chỉ, quả nhiên có người thật. Một bóng xẹt ngang qua phía chân núi, liền mất hút.
Nàng buột miệng kêu :
– Có người thật! Khinh công không tầm thường!