Nô Tình Kiếm Thủ

Chương 13 - Ðượm Sắc Nhục Tình

trước
tiếp

Hắc y nhân cắp Tôn Ứng Hiệp chẳng đi đâu xa mà đi thẳng đến Phỉ Thúy tiên trang.

Y đặt Ứng Hiệp xuống trước thềm đại sảnh nhìn Ứng Hiệp bằng cặp mắt sáng ngời rồi nói:

– Ngươi muốn trả thù cho tỷ tỷ của ngươi thì hãy nhờ đến Lâm phu nhân.

Nói dứt câu, hắc y nhân quay bước băng mình đi. Ứng Hiệp bật đứng lên gọi:

– Tôn giá, xin hãy dừng bước. Ứng Hiệp muốn biết cao danh quý tánh của Tôn giá.

Hắc y nhân ngửa mặt cười the thé nhưng không dừng bước. Chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Ứng Hiệp.

Ứng Hiệp quá rỗi ngơ ngẩn bởi tất cả những sự biến dồn dập đều đến với mình. Y lắc đầu cứ như muốn xua những gì đang nghĩ trong đầu nhưng rồi buột một tiếng thở Ứng Hiệp chỉ ngửi được mùi xạ hương của Lâm Bạch Huệ. Mới ngửi mùi hương đó thôi. Tâm thần của Ứng Hiệp đã sảng khoái cực kỳ.

Y quay lại, thấy Lâm Bạch Huệ đứng ngay sau lưng mình.

Trong bộ trang y bị rách bởi Trảo pháp của Thần Phục bang chủ, Ứng Hiệp không khỏi bối rối.

Y ngập ngừng nói:

– Lâm phu nhân.

Bạch Huệ vội vã bước đến nói:

“Tôn công tử, sao thế này?

– Tại hạ gặp nạn.

Bạch Huệ vội nắm tay Ứng Hiệp nói:

– Chuyện gì để nói sau. Vào trong với Bạch Huệ.

Dẫn Ứng Hiệp vào thư phòng, đích thân Lâm Bạch Huệ cởi áo và rịt thuốc lên vết thương của Ứng Hiệp. Nàng vừa rịn vết thương cho Ứng Hiệp vừa nói:

– Tôn công tử… Chuyện như thế nào?

Nhìn Bạch Huệ, Ứng Hiệp thuật lại toàn bộ sự việc khi quay lại Mạn Trà sơn trang.

Lâm Bạch Huệ lắc đầu:

– Thì ra là vậy.

Ứng Hiệp miễn cưỡng nói:

– Ứng Hiệp làm phiền phu nhân.

Nhìn Ứng Hiệp, Bạch Huệ khẽ lắc đầu:

– Ðến nước này mà công tử còn khách sáo nữa ư? Tống cô nương xem như đã chết rồi, Ứng Hiệp hãy xem Bạch Huệ như tỷ tỷ của mình.

Ứng Hiệp không ngờ Lâm Bạch Huệ lại thốt ra lời này, nên cứ tròn mắt nhìn nàng.

Mãi một lúc sau y mới nói ra lời.

– Lâm Bạch Huệ nhận Ứng Hiệp là đệ đệ ư?

Ứng Hiệp lắc đầu nói:

– Ứng Hiệp không đáng đâu.

Bạch Huệ mỉm cười:

– Sao lại không đáng. Chỉ cần đệ thật lòng với tỷ và tỷ đồng cam cộng khổ là được rồi.

Tôn đệ đừng nghĩ tỷ tỷ là trang chủ Phỉ Thúy sơn trang. Hôm nay là trang chủ ngày mai chưa chắc như hôm nay cũng như Tống tỷ tỷ vậy đó.

Bạch Huệ buông một tiếng thở dài nói:

– Tỷ tỷ cũng rất cảm mến tiểu đệ.

Ứng Hiệp đứng lên:

– Tỷ tỷ, Ứng Hiệp sẽ cùng đồng cam cộng khổ với tỷ tỷ.

Nhìn Ứng Hiệp, Bạch Huệ nói:

– Tốt lắm! Chúng ta sẽ cùng bái thiên bái địa thề sống chết có nhau. Mong rằng trời cao sẽ chứng minh cho sự kết thân này.

Ứng Hiệp đâu thể từ chối được một lời nói thành khẩn như vậy thốt ra từ cửa miệng trang giai nhân tuyệt sắc mà y tôn thờ nên liền gật đầu.

Ứng Hiệp khấn:

– Trên có trời, dưới có đất, hai bên quỷ thần chứng giám cho lời thề của Ứng Hiệp.

Ứng Hiệp thề sẽ cùng đồng sanh đồng tử với Lâm tỷ tỷ. Chỉ khi nào máu trong người Ứng Hiệp cạn mới quên lời thề này.

Bạch Huệ nhìn Ứng Hiệp mỉm cười rồi thắp nhang ghim lên bàn hương án.

Ứng Hiệp hỏi nàng:

– Tỷ khấn như thế nào vậy?

– Tỷ khấn bằng tâm của mình. Không như đệ thốt ra bằng lời đâu.

Hai người quay lại bàn. Ứng Hiệp nói:

– Tỷ tỷ, sao tỷ biết Tống tỷ tỷ đã chết rồi?

– Ðệ còn nhớ lời của tỷ hôm trước không?

– Ðàm Vĩnh Hưng là một kẻ bạc tình vô nghĩa.

– Ðúng! Kẻ bạc tình nhất trên đời này chính là Lãnh diện tu la Ðàm Vĩnh Hưng. Y là một kẻ chơi hoa rồi hủy hoa. Con người y là như vậy đó.

Ứng Hiệp lắc đầu:

– Không ngờ tâm địa của y độc địa như vậy. Tâm của y khác hẳn với vẻ bề ngoài.

– Ðệ nói đúng, phàm những kẻ có vẻ bề ngoài thì tâm địa sói lang.

Bạch Huệ bước qua bàn đứng cạnh Ứng Hiệp.

– Bây giờ tỷ và đệ đã là người thân nhau. Cái hận của đệ cũng chính là cái hận của tỷ.

Năm xưa tỷ đã từng uất hận với võ lâm, tỷ muốn nhất thống võ lâm, duy ngã độc tôn.

Ðệ có muốn đi cùng với tỷ không?

Nhìn Bạch Huệ, Ứng Hiệp nhỏ giọng nói:

– Tỷ muốn sao, đệ sẽ làm vậy.

Nàng nhìn Ứng Hiệp:

– Thật không?

– Tỷ và đệ đã thề đồng cam cộng khổ, ngoài chuyện đó ra, đệ còn muốn Ðàm Vĩnh Hưng phải trả nợ máu cho Tống Bội Linh tỷ tỷ.

Bạch Huệ gật đầu nói:

– Tôn Ứng Hiệp đệ, đã là nam tử đại trượng phu thì phải biết đứng giữa trời cao đất rộng, ngẩng nhìn mặt trời đặng không hổ thẹn với mình. Ðã từ lâu, tỷ từng ao ước có một người như đệ.

– Tỷ tỷ, Ứng Hiệp sợ không xứng đáng với hoài bão của tỷ.

Bạch Huệ lắc đầu:

– Ðệ rất xứng đáng. Tỷ nhìn trong đệ có một phong độ của một nam nhân tử hán kinh thiên lập địa. Chúng ta sẽ cùng hợp lực đặt phát dương quang đại. Ðể tuyên cáo với thiên hạ trên đời này còn có Tôn Ứng Hiệp và Lâm Bạch Huệ.

– Ðệ chỉ mong không bao giờ xa tỷ mà thôi.

Nụ cười lại trở lại trên hai cánh môi mọng chín của Bạch Huệ. Nàng vòng tay qua hai cổ Ứng Hiệp:

– Lúc này tỷ cũng Ở bên đệ mà.

Mùi xạ hương từ cơ thể Bạch Huệ phát ra xạ vào mũi Ứng Hiệp. Chính mùi xạ hương đó làm cho Ứng Hiệp tâm thần nao nao cảm giác lạ kỳ. Y ngờ ngợ sau lưng mình có lớp nhung mềm mại đang tạo ra hơi ấm truyền vào kinh mạch khiến cho y càng rạo rực hơn.

Ứng Hiệp bất giác quay lại nhìn Bạch Huệ miện thốt lên:

– Lâm tỷ tỷ…

cùng với lời nói bằng chất giọng đầy khích động đó, tay Ứng Hiệp thình lình vòng qua vòng tiểu yêu xinh xắn của Bạch Huệ. Bạch Huệ không phản kháng lại hành động của Ứng Hiệp, mà còn lấy mắt khích lệ y.

Tim Ứng Hiệp đập rộn rã như trống trận, tất cả những gì xảy ra chợt tan biến trong tâm tưởng y, chỉ còn lại cảm giác nao nao thèm muốn được chiêm ngưỡng thể xác của Lâm Bạch Huệ. Thậm chí còn muốn khám phá những đường cong sau lớp xiêm y bằng lụ a Hàn Châu.

– Tỷ tỷ…

Ứng Hiệp vừa nói vừa kéo Bạch Huệ về phía mình. Những tưởng đâu Lâm Bạch Huệ sẽ ngả vào vòng tay của Ứng Hiệp nhưng không ngờ nàng cưỡng lại ý muốn của gã.

Bạch Huệ lắc đầu nhìn Ứng Hiệp nói:

– Ðây không phải lúc đâu.

Mặt Ứng Hiệp đỏ rần như quả chín. Y từ từ buông tay khỏi vòng tiểu yêu của Bạch Huệ, gượng nói:

– Ðệ thật là hồ đồ. Tỷ tỷ hãy hành xử đệ.

Ứng Hiệp vừa nói vừa quay mặt nơi khác.

Bạch Huệ ghé miệng nói vào tai Ứng Hiệp:

– Ðệ giận tỷ à?

ứng Hiệp lắc đầu:

– Ðệ đâu dám giận tỷ, đệ chỉ thấy hổ thẹn và sợ tỷ…

Bạch Huệ bịt miệng Ứng Hiệp không cho nói hết câu, rồi từ tốn nhỏ nhẹ nói:

– Ðệ, tỷ không tiếc với đệ đâu. Tỷ còn muốn được nằm trong vòng tay của đệ. Nhưng bây giờ không phải lúc.

Nàng bỏ tay khỏi miệng Ứng Hiệp.

– Khi nào đệ trở thành anh hùng đứng trong thiên hạ thì tự tỷ sẽ dâng hiến cho đệ.

Nàng lâng cằm Ứng Hiệp.

Bạch Huệ mỉm cười:

– Cười lên cho tỷ thấy đi nào.

Ứng Hiệp gượng cười.

Bạch Huệ bá lấy cổ y, cất tràng tiếng ngọc khanh khách nghe như ngọc lưu ly. Cất ngang tràng tiếu ngạo thanh thót đó, Bạch Huệ nhìn Ứng Hiệp nói:

– Từ nay Tôn đệ sẽ là Di ảnh Ðoạn Hồn Thần.

– Ý của tỷ là gì?

Bạch Huệ gật đầu:

– Ði theo tỷ rồi đệ sẽ biết.

Bạch Huệ dẫn Ứng Hiệp rời thư sảnh, theo con đường dốc thoai thoải hướng lên đồng thác nước. Ứng Hiệp mới thấy trên đỉnh tháp có dựng một đài phong thần uy nghi, với chóp dài nhọn hoắt trông như mũi giáo muốn đâm thủng cả bầu trời xanh phía trên.

Ứng Hiệp quay sang hỏi Bạch Huệ:

– Tỷ tỷ, đài phong thần này để làm gì vậy?

Bạch Huệ mỉm cười nói:

– Tỷ dẫn đệ lên đây để cần trời đất xem có phải đệ là người mang thiên chức của Thiên địa minh chủ hay không?

– Nếu đệ là người giữ thiên chức đó thì sao?

– Ðài phong thần sẽ hé mở tuyệt kỹ võ học cho đệ. Ðặng đệ lột xác.

Ứng Hiệp gật đầu:

– Hắc y nhân cứu đệ đưa lên đây đã nói. Ðệ muốn trả thù cho Tống Bội Linh tỷ tỷ thì phải nhờ đến tỷ tỷ. Không ngờ tỷ lại là người giữ Thiên địa phong thần đài.

Bạch huệ mỉm cười:

– Hiện tại không biết Thiên địa minh chủ có chứng cho đệ hay không nhưng tỷ kỳ vọng vào đệ rất nhiều.

– Hy vọng đệ sẽ là người giữ Thiên chức của thiên địa minh chủ.

– Tỷ cũng hy vọng như vậy.

Nàng dẫn Ứng Hiệp đến đài phong thần rồi trịnh trọng quỳ xuống hành đại lễ. Ứng Hiệp cũng bắt chiếc Bạch Huệ.

Bạch Huệ nói:

– Lâm Bạch Huệ thành tâm kính dẫn Tôn Ứng Hiệp đệ đệ đến Minh thần giáo chủ, đệ giáo chủ định lượng, phò trợ cho Tôn đệ trở thành sứ giả của Minh Thần giáo. Tôn Ứng Hiệp sẽ tận trung với giáo chủ, đồng thời được gia ân trả nợ cho người và bắt kẻ thù phải trả nợ máu cho Tôn đệ.

Nàng khấn xong dập đầu hành lễ.

Ứng Hiệp cũng bắt chước Bạch Huệ.

Hai người vừa ngoảnh lên thì những chuyển động rầm rầm những tưởng đài phong thần sẽ đổ xuống. Nhưng chiếc đài phong thần kia chỉ chuyển động quay vòng, rồi một cửa vừa đủ một người chui vào hé mở.

Sự biến lạ lùng đó khiến Ứng Hiệp ngây người.

Bạch Huệ nhìn sang Ứng Hiệp mỉm cười nói:

– Tôn đệ… Minh Thần giáo chủ đã chứng cho đệ rồi. Kể từ bây giờ đệ đã là sứ giả của Minh Thần giáo, chức phẩm còn cao hơn cả tỷ nữa.

Ứng Hiệp ngơ ngẩn hỏi:

– Ðệ đâu có chức phận và quan hệ gì với Minh Thần Giáo. Tỷ nói đệ không hiểu.

– Bây giờ đệ không hiểu nhưng sau này đệ sẽ hiểu.

– Ðệ không hiểu gì cả.

– Ðệ cứ tạm hiểu thế này. Khi đệ đã trở thành sứ giả của Minh Thần giáo thì xem như đệ có chức phẩm hơn tỷ rồi. Tỷ chỉ là người thủ đài, còn đệ thì là sứ giả, trực tiếp theo lịnh của Minh Thần giáo chủ.

Nàng nắm tay Ứng Hiệp nói:

– Khi nào đệ phát dương quang đại, đừng bao giờ quên tỷ.

– Ðệ làm sao quên được tỷ.

Bạch Huệ mỉm cười. Nàng chỉ Ô cửa nói:

– Tiểu đệ hãy vào trong đài phong thần. Trong đó đệ sẽ lột xác thành sứ giả của Minh Thần giáo chủ.

– Còn tỷ?

– Tỷ tỷ sẽ quay về Phỉ Thúy Tiên trang chờ đệ trở ra.

– Ðệ vào trong đó rồi làm sao trở ra?

– Trong đài phong thần chẳng khác gì Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự, thậm chí hơn nữa. Chỉ cần đệ chui rèn sẽ sớm trở thành sứ giả Minh Thần giáo.

Nàng nắm tay Ứng Hiệp:

– Tôn đệ đừng làm cho minh chủ Minh Thần giáo phải thất vọng. Tỷ đặt tất cả kỳ vọng vào nơi đệ.

Ứng Hiệp gật đầu.

Chàng từ từ rảo bước về phía Ô cửa hình vòm rồi dừng lại, quay nhìn Lâm Bạch Huệ.

Ứng Hiệp gượng nói:

– Tỷ tỷ, nếu như đệ không có căn cơ như tỷ nói thì sao?

– Ðệ hãy tin vào mình. Ðừng thốt ra lời nói bi quan như vậy khiến cho tỷ thất vọng.

Ứng Hiệp buông tiếng thở dài khẽ gật đầu rồi nói:

– Ðệ sẽ không làm tỷ thất vọng đâu.

Ứng Hiệp nhìn Lâm Bạch Huệ như thể muốn thâu tóm nàng vào hai con ngươi rồi quyết quay bước tiến thẳng vào Ô cửa hình vòm. Y bước qua Ô cửa hình vòm thì đài phong thần chuyển động đóng sập Ô cửa đó lại.

Ðiểm một nụ cười mỉm, nhìn đài phong thần, Bạch Huệ nói:

– Ngươi sẽ trở thành một sát nhân vô địch trong thiên hạ.

Bạch Huệ trở bước quay về Phỉ Thúy Tiên trang. Khi nàng về đến cửa toà lầu bát giác thì nghe tiếng đàn ai oán từ trong toà lầu bát giác trồi lên.

Tiếng đàn ai oán kia cất lên đập vào thính nhĩ Lâm Bạch Huệ khiến nàng chau mày, sắc diện đanh hẳn lại.

Bạch Huệ chấp tay sau lưng rải bước tiến vào chính sảnh toà bát giác lầu. Ngồi quay lưng với Bạch Huệ là một nữ nhân tóc xoã đến thắt lưng, đầu chít khăn tang.

Bạch Huệ đay nghiến nói:

– Mụ lại đến tìm Lan Hoa tiên tử nữa à?

Người kia khảy xong tấu khúc mới từ từ quay lại. Trên mặt nữ nhân đeo chiếc mặt nạ vàng, chỉ chừa có đôi mắt sáng ngời, long lanh. Mặc dù không thấy chân diện mục, nhưng chỉ qua ánh mắt của nữ nhân thì đó là một trai giai nhân tuyệt sắc.

Bạch Huệ hừ lạnh rồi nói:

– Mụ đến đây để làm gì?

Ðộc Cầm Nhân từ tốn nói:

– Ta muốn ngươi đi cùng với ta.

Nghe Ðộc Cầm Nhân thốt ra câu này, Lâm Bạch Huệ ngửa mặt cười giòn giã. Nàng vừa cười vừa nói:

– Còn bổn cô nương thì có ý khác.

Bạch Huệ gằn giọng nói:

– Ta muốn đưa muội về chín suối để chầu diêm chúa. Tại vì mụ đã cản tay Lan Hoa tiên tử không được để cho ta được tự do lấy mạng Tống Bội Linh.

– Bạch Huệ, chẳng lẽ với một cô nương đui mù mà ngươi cũng không niệm tình sao?

“Hừ, với ta thì không có gì, và chẳng có ai cản được tay ta cả. Mụ đã tìm đến đây thì mụ phải chết thế cho Tống Bội Linh nha đầu kia.

– Bạch Huệ, ngươi có đủ bản lĩnh để sát tử ta à?

Ðộc Cầm Nhân lắc đầu:

– Ta không lấy mạng ngươi bởi còn có nguyên nhân khác. Nếu không thì ngươi đã tán mạng bởi Cửu âm Thiên Ma Cầm tại Mạn Trà sơn trang. Một lần nữa, ta hỏi ngươi có chịu đi theo ta không?

– Mụ có bản lĩnh như thế nào mà buộc Lan Hoa tiên tử phải đi theo mụ chứ?

– Ngươi không đi thì ta cũng bắt ngươi đi.

Ðộc Cầm Nhân vừa nói vừa lắc vai, thân pháp của Ðộc Cầm Nhân nước chảy mây trôi lướt về phía Lâm Bạch Huệ. Chiếc đàn tỳ bà phạt ngang qua vùng tiểu yêu của Lâm Bạch Huệ.

Ðối phó với chiêu công của Ðộc Cầm Nhân, Bạch Huệ thối lại nửa bộ, nhưng nàng có biết đâu nó chỉ là hư chiêu. Bạch Huệ vừa mới thối lại nửa bộ toan dựng chưởng vồ tới thượng đẳng của đối phương thì giật mình khi chớp thấy Trảo công của Ðộc Cầm Nhân đã đến, chụp thẳng vào tĩnh huyệt của mình.

Thế Trảo của Ðộc Cầm Nhân quá nhanh, và chính xác đến độ Bạch Huệ chẳng kịp phản ứng gì. Những tưởng đâu Ðộc Cầm Nhân đã khống chế được Lâm Bạch Huệ, nhưng hắc y nhân đã xuất hiện kịp lúc. Từ ngoài cửa y như một cánh chim ưng với song chưởng vỗ ra bổ thẳng xuống đầu Ðộc Cầm Nhân.

Nếu Ðộc Cầm Nhân vẫn giữ nguyên thế công thì nhất định sẽ thộp được vào tĩnh huyệt của Ðộc Cầm Nhãn, nhưng sẽ hứng trọn chưởng kình của hắc y nhân. Nếu hứng trọn đạo chưởng kình của hắc y nhân thì Ðộc Cầm Nhân cũng khó giữ được mạng sống, nên dù đắc thủ, Ðộc Cầm Nhân buộc phải tràn mình dựng đứng cây đàn tỳ bà hứng lấy chưởng kình của hắc y nhân.

– âm…

Ðộc Cầm Nhân bị trượt dài về bốn trượng.

Hắc y nhân hạ thân xuống đứng ngay trước mặt Lâm Bạch Huệ. Thần nhãn toát uy quang rờn rợn chiếu thẳng vào Ðộc Cầm Nhân. Hắc y nhân gằn giọng nói:

– Thiên Cầm giáo muốn chống lại bổn tọa ư?

Cùng với lúc đó, hắc y trân xoạc chân hạ thân trụ tấn, chập đôi bản thủ vào nhau.

Một quả cầu khí xanh rờn xuất hiện bao bọc đôi bản thủ của hắc y nhân.

Ðộc Cầm Nhân thay đổi phương dụng thần công, liên tọa thân, khảy độc cầm. Tiếng đàn dồn dã trối lên. Từ cây đàn độc huyền cầm từng luồng không khí nhàn nhạt lan toả rộng ra.

Hắc y nhân hừ nhạt một tiếng nói:

– Cửu âm Thiên Ma Cầm đâu thể làm gì được bổn toạ.

Hắc y nhân vừa nói vừa đẩy khối khí xanh rờn về phía Ðộc Cầm Nhân. Khối khí xanh rờn kia chạm thẳng tới Cửu âm Thiên Ma Cầm.

– âm…

Cả toà bát giác lầu rung chuyển dữ dội. Dư kình do hai thứ thần công đó phát lên, đẩy Lâm Bạch Huệ tháo lùi luôn bốn bước. Dây đàn độc huyền cầm đứt làm hai sau âm thanh khô khốc.

– Chách.

Sợi dây đàn bị đứt, Ðộc Cầm Nhãn liền ôm đàn chuyển bộ, lắc mình thoát đi hẳn ra ngoài cửa chính sảnh. Chớp mắt đã mất hút chẳng để lại nhân dạng.

Hắc y nhân hừ nhạt một tiếng nhìn theo. Y quay lại nhìn Bạch Huệ rồi khấp khểnh bước đến bên.

Hắc y nhân nhìn Bạch Huệ:

– Nàng có sao không?

Bạch Huệ khúm núm ôm quyền:

– Chủ nhân, Bạch Huệ chỉ bị chấn động thôi chứ không sao.

– Cửu âm Thiên Ma Cầm rất lợi hại. Sau này nàng phải cẩn thận.

– Bạch Huệ biết.

Hắc y nhân lấy trong mình ra tấm kim bài khắc hình phật quang đặt vào tay Bạch Huệ.

– Từ bây giờ cho đến lúc Ứng Hiệp rời đài phong thần, ta sẽ quản thúc y. Thực hiện những mệnh lệnh của bổn tọa.

– Tuân lệnh chủ nhân.

Hắc y nhân nhìn Bạch Huệ khẽ gật đầu. Y nghiêm giọng nói:

– Khi Ứng Hiệp tụ thành võ công, nàng hãy bắt y mang mặt nạ dát vàng, để tránh lộ diện với thiên hạ mỗi khi hành sự. Khi cần thì bổn tọa mới cho mọi người biết chân diện của y.

Bạch Huệ gật đầu:

– Bạch Huệ sẽ luôn ghi nhớ huấn thị này.

– Bổn tọa đã chuẩn bị bữa đại yến Ở Lạc Hồn lâu để thiết đãi nàng. Ðến đó mà hưởng thụ.

Bạch Huệ ôm quyền hành đại lễ:

– Ða tạ chủ nhân. Xin hỏi chủ nhân, chừng nào Ứng Hiệp mới quay trở ra phong thần đài?

– Chừng nào võ công của Ứng Hiệp có thể khắc chế tất cả võ công của các phái trên giang hồ với thiên chức mà bổn tọa đã trao cho hắn.

Nhìn thẳng vào mắt Bạch Huệ, hắc y nhân nói:

– Thiên Tam Giác đã đến đây, nàng tạm thời đừng lộ diện để tránh chạm mặt với họ.

Bổn tọa chỉ nói thế thôi, nhưng Thiên Cầm Nhân hẳn phải mất rất nhiều thời gian trước khi phục hồi lại công lực. Sợ lúc đó, Ứng Hiệp đã quay trở lại võ lâm.

Hắc y nhân nói xong chắp tay sau lưng rảo bước tiến ra cửa đại sảnh. Ra đến bên ngoài y thi triển thuật Tu la thân pháp, thoát cái mất hút chẳng đệ lại dấu tích gì.

Bạch Huệ nhìn tấm kim loại mỉm cười.

– Cuối cùng, Bạch Huệ cũng đã trả được hận năm xưa.

Nàng nói xong rảo bước đi về gian biệt phòng. Ðứng trước tấm gương đồng, Bạch Huệ ngắm mình trong gương. Miệng nàng điểm nụ cười mãn nguyện khi nhận ra nhan sắc mình vẫn sôi sục nhựa sống tưởng như sắp Trảo ra ngoài.

Nàng trút bỏ xiêm y để ngắm mình kỹ hơn qua tấm gương đồng bóng người. Nhìn hình của mình trong gương một cách say đắm, những tưởng đây là một thực thể sống chứ không phải hình của Bạch Huệ.

Nàng lần tay nâng niu đôi nhũ hoa của mình với tất cả sự say đắm rồi vuốt gọn xuống hai bờ hông với những đường nét gợi mời đầy nhục dục.

Bạch Huệ nhẩm nói:

– Ta đẹp quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.