Phi Thiên Ma

Chương 21 - Bảo Chủ Nhị Bảo

trước
tiếp

Ngay lúc ở phía sau có tiếng lão Xạ Hồn phát kình.

Vù… Vù…

Định Hoàng chợt nghe ở vách đá ngáng đường bí đạo có thanh âm kỳ lạ vang lên..

Coong…

La Nhược Phi nói vào tai chàng :

– Ngươi nhận định sai rồi! Bang chủ hiện có ở đây và cơ quan này chỉ được khai mở từ phía ngoài!

Lúc đó, vách đá dần hé lộ, cho một luồng sáng tràn ngập ùa vào!

Tuy chói mắt nhưng Định Hoàng biết đây là cơ hội duy nhất cho chàng :

– Đi!

Vút!

Tiếng gầm khàn khàn của mụ Bang chủ vang lên :

– Là ngươi? Đứng lại!

Vù…

Chậm một sát na là thêm một sát na tiến vào chỗ chết, Định Hoàng vận dụng toàn bộ sự tuyệt xảo của Đằng Không Đảo Thức để lăng không uốn người và lao vượt qua.

Vút!

Mụ Bang chủ lại gầm, như vừa nhìn thấy có thêm lão Xạ Hồn xuất hiện :

– Đại thúc mau phát động Xạ Hồn khúc!

Lão Xạ Hồn phừng phừng lửa giận :

– Ta đã phát rồi! Nhưng phải hỏi lại cách phát xạ Xạ Nguyên châm của ngươi!

Vụt hiểu, mụ đuổi theo :

– Chắc chắn tiểu tử đã giở trò! Đuổi!

Vút! Vút!

Nhanh một sát na là thêm một sát na tìm thấy sinh lộ!

Do mụ thoáng chần chờ vì bảo lão Xạ Hồn tấu khúc Xạ Hồn nên hiện giờ mụ chỉ còn thấy bóng dáng thấp thoáng của Định Hoàng ở xa xa!

Phụp!

Bộp!

Từ giữa bầu trời trong xanh, Định Hoàng liền nhìn thấy ngọn hỏa quang phát màu vàng rực rỡ!

Biết đó là hỏa pháo do chính mụ Bang chủ phát ra, chàng kêu :

– Bọn bang đồ rồi sẽ từ tứ phía chạy đến! Ta chậm rồi!

Bỗng La Nhược Phi lên tiếng :

– Sao ngươi không bỏ mặc ta và lo chạy đi?

Chàng hậm hực :

– Hành vi đó bình sinh ta không hề có! Ngươi đừng nghĩ ai ai cũng có suy nghĩ giống như bọn Kim Ma bang các ngươi!

Ả chợt bảo :

– Giải huyệt cho ta! Mau!

Chàng nghi hoặc :

– Ngươi định làm gì?

Ả khẩn trương :

– Gần đây có một lối tắt! Ta phải tự thân đưa ngươi đến đó!

Chàng mừng rỡ :

– Đi về phía nào?

Ả kinh ngạc :

– Ở phía tây! Sao? Ngươi vẫn không giải huyệt cho ta?

Chàng cười thần bí :

– Không cần giải! Tự ta sẽ đưa ngươi đi! Nào!

Vút!

Chàng nhanh tốc dịch hướng về phía tây :

– Nhưng lối đi đó chỉ khi nào ta tự đi, ta mới tìm thấy!

Bỏ ngoài tai lời này, Định Hoàng dốc toàn bộ chân lực vào khinh thân pháp.

Vút!

Ở phía sau, bóng dáng của mụ Bang chủ và lão Xạ Hồn khuất dần, khuất dần…

Đến một nơi có địa hình thật phức tạp, ả họ La kêu :

– Như ở phía này!

Ả không thể cử động nên chỉ dùng mắt thay cho tay chỉ!

Vì thế, ả biết Định Hoàng vì không nhìn thấy hướng mắt của ả nên vừa đi sai! Ả kêu :

– Quay lại! Ngươi đã đi quá rồi!

Vẫn bỏ ngoài tai, Định Hoàng tiếp tục đi theo ý định!

Vút!

Thấy càng lúc càng sai, ả giận dỗi :

– Được! Ta không nói nữa cũng không chỉ nữa! Cùng lắm ta và ngươi gặp chung một số phận!

Chàng phì cười :

– Chung thì chung! Nhưng vẫn không nguy hiểm bằng nếu ta đi theo sự điềm chỉ của ngươi!

Ả hết giận vì quá kinh ngạc :

– Lại chuyện gì nữa đây?

Chàng bảo :

– Ngươi thử liếc nhìn lại phía sau, có phải không còn ai đuổi theo chúng ta không?

Ả cố liếc nhìn :

– Dường như không có! Sao?

Chàng cười lạnh :

– Chứng tỏ, mụ Bang chủ cũng biết ngươi biết lối tắt đó! Có lẽ hiện giờ mụ đang đón lỏng ta và ngươi ở đó rồi!

Ả giật mình :

– Ngươi nói thật?

Chàng vụt nín lặng và tăng nhanh cước lực.

Vút!

Được Định Hoàng đặt lên vai, ả có tầm nhìn tương đối rõ :

– Nguy tai! Ở phía trước có người!

Chàng hối hả :

– Dường như đó là đệ tử Ngũ Đường, ngươi nhìn lại xem!

Ả kêu :

– Không sai! Ta nhìn thấy Vương Kiên rồi.

Chàng giải huyệt cho ả và còn truyền cho ả một ít chân lực :

– Họ đến là vì thấy pháo lệnh của Bang chủ, ứng phó cách nào là tùy ngươi!

Hiểu rõ ý muốn của chàng, La Nhược Phi vừa thi triển khinh công chạy sóng vai với chàng vừa để lộ sắc diện cau có!

Chàng hiểu, ả đang chọn lựa! Một là tiếp tục cùng chàng tháo chạy, nghĩa là ly khai vĩnh viễn Kim Ma bang, muốn như thế ả phải tìm cách dối lừa bọn Vương Kiên!

Hai là ả sẽ dùng bọn Vương Kiên, tạo thế lực thêm cho ả, quyết cầm chân chàng, chờ mụ Bang chủ tìm đến, và đó là cách ả chỉ dùng nếu ả muốn lấy công chuộc tội, có sinh mạng của chàng làm bằng chứng cho sự vô tội của ả!

Ả chọn thì chàng cũng chọn!

Ả ly khai Kim Ma bang thì không sao, bất quá chàng chỉ là người tự chuốc khổ vào thân vì phải lo toan thêm cho ả!

Ngược lại, nếu ả có ý định hại, giết hay không giết ả đây? Nếu giết, hà cớ gì từ nãy giờ chàng vẫn cứ đưa ả theo?

Còn như không giết, chà, sau khi ngoài việc ả sẽ là ngươi tiếp tục nghĩ cách hại chàng, sẽ còn nhiều người nữa bị ba chữ Phong Lưu Tử của ả hại!

Thật là khó bề chọn lựa!

Có lẽ đối với ả cũng vậy nên chàng nhìn thấy sắc diện của ả vẫn cau có!

Chàng chợt buột miệng :

– Dẫu sao, lần này ta thoát được đến đây là nhờ ngươi chỉ điểm! Cho nên, bất luận có việc gì xảy ra, ta hứa sẽ buông tha cho ngươi lần này!

Chàng nói câu này là muốn ả dễ bề chọn lựa!

Ả không còn sợ chàng bất ngờ hạ thủ nữa nếu ả quyết định dùng bọn Vương Kiên vây giữ chàng!

Khuôn mặt ả chợt giãn ra!

Đó là lúc Vương Kiên vừa lao đến :

– Đường chủ! Đã xảy ra chuyện gì?

Định Hoàng ung dung dừng lại, trông chờ chỉ một lời nói của ả thôi!

Ả lên tiếng :

– Sao bây giờ bọn ngươi mới đến? Hừ! Chậm như bọn ngươi, ta thật mất mặt với những Phân đường còn lại!

Chàng nhẹ nhõm, thế là ả đã có sự lựa chọn cho riêng ả!

Nhưng do vẫn sợ bọn người khác bất ngờ chạy đến, chàng hắng giọng :

– Đường chủ, đừng để chậm! Bằng không, bổn sứ giả phải tự đi một mình!

Ả quay lại nhăn nhó :

– Không được! Đây là chuyện hệ trọng, nhất là ta không thể đi nhanh bằng ngươi là đầu lãnh sứ giả! Ta không thể để ngươi đi một mình!

Ả quay nhìn Vương Kiên và lũ thuộc hạ Đệ ngũ Đường :

– Đã lỡ đến đây rồi bọn ngươi cũng nên đến Tổng đàn để nghỉ ngơi! Tạm thời Vương Kiên ngươi vẫn thay ta chấp chưởng bổn đường!

Vương Kiên chợt hỏi :

– Đường chủ lại có việc phải đi? Hạ tòa định hỏi, sao Đường chủ phải cùng đi với sứ giả bổn bang?

Định Hoàng nhanh miệng :

– Có gì là không được?

Ả có phần biến sắc, lập tức nói thêm vào :

– Đây là lệnh của Bang chủ! Ta nghĩ dẫu không phải ngươi cũng không nên hỏi!

Vương Kiên vụt xòa tay :

– Hỏi Đường chủ thì không! Hạ tòa chỉ muốn xem Sứ giả bài của Hoàng sứ giả đây!

Ả quát :

– Đã có ta cùng đi, hỏi hay không, chỉ có ta mới có quyền hỏi! Hay Vương Kiên ngươi muốn kháng lệnh?

Vương Kiên lùi lại :

– Hạ tòa không dám!

Ả cười lại :

– Không dám là tốt! Ta và đầu lãnh sứ giả không thể chậm chân! Cáo biệt!

Ả tự nắm vào tay Định Hoàng! Hiểu ý chàng bảo :

– Để bổn sứ giả giúp Đường chủ!

Vút! Vút!

Bất chợt có tiếng quát vang dội :

– La Nhược Phi tạo phản! Tiểu tử kia là phạm nhân! Mau giữ cả hai lại!

Vương Kiên vụt gầm lên, nhưng là gầm hỏi :

– Có chuyện này thật sao, Lưu hộ pháp?

Xưng hô như thế chứng tỏ Vương Kiên vừa nhìn thấy Lưu Thức!

Định Hoàng nói như rót vào tai La Nhược Phi :

– Thân phận của ngươi kể không còn! Ngươi có muốn ta giúp ngươi trừng trị Lưu Thức?

Ả nhăn nhó :

– Đâm lao thì phải theo lao, bây giờ ta còn bụng dạ nào để giận Lưu Thức? Tốt hơn hết, ngươi nên đưa ta đi càng nhanh càng… tốt! Oẹ!

Ả bỗng thổ huyết và ngất đi! Miễn cưỡng, chàng lại đặt ả lên vai, nhanh tốc bỏ chạy.

Vút!

Đã vượt khỏi nơi có địa hình phức tạp, trước mặt Định Hoàng bây giờ là hoàn toàn trống trải, trống đến độ có thể nhìn thấy nguyên cả một cánh rừng chỉ cách chàng không đầy một dặm!

Vào rừng là thoát, Kim Ma bang dù có nhân số đến đâu vẫn không thể vây kín khu rừng để kiếm tìm, Định Hoàng nghĩ như vậy nên lăng lẹ lao đi!

Vút!

Ở phía sau, ngoài Lưu Thức còn có cả Vương Kiên và năm bảy hảo thủ khác do có khinh thân pháp khá cao minh nên vẫn miễn cưỡng đuổi theo!

Như đoán biết ý định của chàng, từ phía sau có một tiếng pháo hiệu vang lên.

Phụt!

Ngẩng nhìn lên, Định Hoàng nhìn thấy đó là ngọn hỏa pháo phát hỏa màu quang xanh và ngọn hỏa pháo đó cứ nhắm khu rừng rơi xuống!

Thừa biết đó là hành vi Lưu Thức nhằm chỉ điểm hướng sắp chạy đến của chàng là kẻ đang bị truy sát, Định Hoàng thầm hậm hực:

“Lưu – Giang – Từ, Tam trang bọn ngươi thật quá quắt! Bọn khuyển mã các ngươi thế nào cũng có ngày được Định Hoàng ta cho một bài học! Hừ!”

Ngọn hỏa pháo đó không ngờ lại tỏ ra có kiến hiệu!

Chếch ở bên tả, dọc theo cánh rừng Định Hoàng nhìn thấy một đoàn người khá đông, đang ùa nhau chạy đến.

Nhân vật dẫn đầu như muốn tỏ rõ uy thế chợt gầm lên :

– Nội đường Đường chủ ta đã đến đây! Tiểu tử ngươi đừng mong chạy thoát!

Dùng mắt lượng định, Định Hoàng biết chàng vẫn chạy kịp vào rừng, trước lúc phải đối đầu với nhiều nhân vật cùng với Đường chủ Nội đường đang tỏ rõ một bản lãnh cao minh nhất định!

Nhưng chính lúc đó, ả La Nhược Phi tỉnh lại!

Ả cựa người kêu lên :

– Không ổn rồi! Ngoài bọn sứ giả, số còn lại đều là tay cung tiễn thượng thặng, trước kia từng giúp Nhị bảo vang danh võ lâm!

Định Hoàng e dè :

– Nhị bảo Xích Long và Phiên Thiên? Vậy Nội đường Đường chủ là…

Ả thở ra :

– Hôm nay là ngày chẵn, đảm trách Nội đường là Kha lão nhị, nguyên trước kia là Bảo chủ Phiên Thiên bảo! Tuy nhiên, khi đã có tín hiệu cấp báo do chính Bang chủ phát ra, cả lão Đại cũng phải có mặt!

Chàng lo lắng nhìn đoàn ngươi đang do Bảo chủ Phiên Thiên bảo dẫn đầu :

– Ngươi nhìn xem, có thấy nhân vật đó không?

Ả đáp :

– Không cần nhìn ta cũng biết nếu Kha lão nhị đến từ mé tả thì Kha lão đại phải đến từ mé hữu! Trong tình trạng này, nếu mé hữu không có người tất bọn Kha lão đại đã tiềm phục sẵn gần đây! Rất có thể…

Không cần ả dứt lời, Định Hoàng vừa nghe vừa nhìn thấy từ cánh rừng trước mặt có một nhân vật xuất hiện! Nhân vật này cưới lớn :

– Nếu tiểu tử ngươi không muốn mùi loạn tiễn phân thây thì mau mau dừng lại và ngoan ngoãn theo bọn ta quay lại Tổng đàn! Bằng không ha… ha…

Nhân vật nọ vẫy tay, sau đó, từ trong cánh rừng những tay cung nỏ thần tốc xuất hiện.

Nhìn chỗ cung nỏ đó, Định Hoàng lạnh người tự hỏi không biết thoát bằng Đằng Không Đảo Thức được không.

Như đọc được ý nghĩ của chàng Kha lão đại bất ngờ hất mạnh cánh tay tả!

Từ ống tay áo khá rộng của lão, một cánh chim vụt bay ra.

Vút!

Cánh chim có lẽ bị giam lâu, giờ được tự do nên cứ tận lực bay vút đi!

Lão nọ quát :

– Xạ tiễn!

Viu…

Viu…

Có tất cả ba mũi trường tiễn được bắn ra và lập tức cả ba mũi đều xuyên suốt thân hình con chim bé nhỏ nọ! Đủ thấy những tay cung nỏ đó xứng danh là thần tiễn!

Mé bên tả có tiếng lão nhị quát :

– Nếu ngươi còn chần chờ đừng trách mạng số ngươi sao quá ngắn ngủi!

Có tiếng La Nhược Phi bảo chàng :

– Ngươi có thể thoát không, nếu không có ta làm ngươi vướng bận? Hãy bỏ ta lại nào!

Thật bất ngờ, đáp lại ả là tiếng gầm kinh thiên động địa của chính Định Hoàng :

– Tất cả nghe đây! Ta không phải hạng người thích lạm sát! Nhưng bất luận kẻ nào dám ngăn cản ta ắt sẽ biết thế nào là sự lợi hại của Nho Tiên sở học! Đầu tiên hãy nhìn Đằng Không Đảo Thức thân pháp!

Vút!

Như cánh chim tung lượn, Định Hoàng bật lên cao và thần tốc lao nhanh về phía tả, là phía đang có bọn Kha lão nhị chạy đến!

Kha lão nhị thừa biết chàng có ý định gì nên quát tháo loạn xạ :

– Phía lão Đại chớ xạ tiễn! Còn bọn người mau khai, lập trận, chờ tiểu tử xông vào!

Phía lão Đại vì sợ tiễn sẽ xạ về phía đồng bọn nên không tên nào dám phát tiễn!

Riêng bọn theo chân Kha lão nhị tên nào có cầm sẵn cung tiễn thì cứ lăng xăng chọn hướng, hy vọng lúc phát tiễn sẽ không xạ nhầm về hướng có người của Kha lão đại phục sẵn!

Những tên còn lại thì tản khai thật, chúng lập thành trận, chỉ chờ Định Hoàng xông vào lập trận ngay!

Thán phục và cảm kích hành vi của Định Hoàng, ả họ La thầm thì :

– Đó là trận Thiên Can, có đến ba mươi sáu phương vị, người đừng lao vào!

Trái với ý nghĩ của ả, Định Hoàng lập tức lao vào trận!

Vừa lao vào chàng vừa tìm cách đặt ả xoay mặt về phía sau!

Chàng căn dặn :

– Chỉ cần ngươi chịu khó trông chừng phía hậu cho ta là đủ! Trận Thiên Can chính là cơ hội cho chúng ta thoát thân! Nào!

Vút!

Ả thất kinh đến độ phải gào to :

– Ngươi vào trận là chết!

Kha lão nhị cười ngạo mạn :

– Không sai! Tiểu tử ngươi tự chuốc họa vào thân rồi! Ha… Ha…

Trận Thiên Can có lẽ được huấn luyện kỹ, đúng lúc Định Hoàng đặt chân vào liền phát động :

– Nghịch Đảo Thiên Hà! Đánh!

Ào… Ào…

Định Hoàng cười to như tiếng sấm động :

– Dùng trận đối với ta, chính bọn ngươi mới là tự chuốc họa vào thân! Xem đây! Phục Ma đệ nhất thức!

Chàng dịch chuyển theo một bộ vị kỳ lạ, lúc ngoặc tả, lúc tiến lên, lúc lùi lại, lúc sang hữu!

Và khi cho là đúng lúc, hữu kình của chàng liền chớp động!

Vút!

Vù… Vù…

Không thể nào ngờ lối dịch chuyển của chàng đã đưa chàng đến đối mặt với chỗ xung yếu nhất của trận Thiên Can lúc này, bọn lập trận ngỡ ngàng nhìn ngọn sóng kình của chàng đang ập đến như thác đổ.

Ào… Ào…

Vù… Vù…

Ầm!!!

Có tiếng của gã Lạc Tam sứ giả hét :

– Đảo Chuyển Càn Khôn! Đánh!

Trận Thiên Can xoay chuyển, tạm thời lấp đi chỗ xung yếu suýt bị Định Hoàng phá vỡ, đồng thời tạo một màng cương kình đổ ập vào chàng.

Ào… Ào…

Định Hoàng lần này có lối dịch chuyển lạ kỳ hơn, cứ tiến lùi liên tục trước khi phát ra tiếng gầm đầy uy lực :

– Phục Ma đệ nhị thức! Đỡ!

Vù… Vù…

Lúc đó, do tin chắc trận Thiên Can là quá đủ để bắt giữ phạm nhân, lũ cung tiễn do Kha lão đại dẫn đầu đang dần dần tiến đến, hy vọng được mục kích một trận chiến và kết quả đã biết từ trước!

Và chính Kha lão đại lẫn Kha lão nhị đều phải bàng hoàng khi phát hiện một Định Hoàng đang làm đảo lộn mọi định kiến sẵn có của họ về trận Thiên Can.

Ầm! Ầm! Ầm!!

Có tiếng Định Hoàng cười sặc sụa khi trông thấy trận Thiên Can cơ hồ tan tác :

– Phục Ma đệ tam thức! Ha… Ha…

Vù… Vù…

Có tiếng gã Tạ Lục gào lên :

– Tiểu tử rất tinh thông trận đồ! Mau mau phát xạ cung tiễn!

Lạc Tam cũng kêu kinh hãi :

– Không kịp rồi! Tiểu tử như muốn trận Thiên Can làm bình phong che chắn tầm xạ tiễn cho y!

Ầm! Ầm!

Trận Thiên Can rối loạn, Kha lão nhị gầm lên :

– Lùi mau! Đội cung tiễn! Bắn!

Nhưng như một bóng núi đổ xuống, một tiếng quát của Định Hoàng phủ chụp lên toàn bộ phương vị của Kha lão nhị :

– Lão thử một chưởng của ta trước đã!

Vù…

Kha lão nhị thất kinh, chạy trối chết mới thoát bóng kình của Định Hoàng!

Hụt kình, ngọn kình đập luôn vào đất:

Ầm!!

Cát bụi tung bay mịt mù làm thị tuyến của những tay cung nọ kể như vô dụng!

Kha lão đại quát :

– Đề phòng tiểu tử chạy vào rừng! Mau ngăn lại!

Đến lượt Kha lão đại nghe tiếng Định Hoàng như tiếng oan hồn đòi mạng :

– Sao lão không thử ngăn ta! Đỡ!

Vù…

Kha lão đại khả dĩ có đởm lược khá hơn Kha lão nhị :

– Ta không dám sao? Đỡ!

Vù…

Ầm!

Có tiếng Định Hoàng cười vang vọng :

– Lão rất khách khí! Tiễn chân ta làm gì? Ha… Ha…

Đang cười, chàng nghe ả La Nhược Phi rít :

– Muốn ám toán cả ta ư? Trả cho ngươi đây, Vương Kiên!

Viu…

Qua đó chàng biết, Vương Kiên có lẽ vì nóng lòng lập công nên đã xạ tiễn vào phía sau chàng!

May nhờ có La Nhược Phi trông chừng phía hậu, chính ả đã chộp được mũi tiễn, sau đó vận lực ném trả vào Vương Kiên!

Tuy rất muốn trừng trị Vương Kiên nhưng có một cơ hội tốt để thoát thân như thế này, Định Hoàng nào dám bỏ lỡ!

Vút!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.