Cánh rừng khép lại sau lưng, Định Hoàng tin chắc chàng và La Nhược Phi đã được cánh rừng dày đặc che khuất!
Nhưng thanh âm nhốn nháo ở ngoài cánh rừng vẫn vọng đến tai Định Hoàng!
Trong những thanh âm đó chàng nghe một tiếng quát :
– Trận Thiên Can không thể có uy lực kém như thế này. Chứng tỏ trong số chúng ta đang có người không hết lòng hết dạ!
Định Hoàng cười thầm vì người nào nói câu này chứng tỏ vừa quá cao ngạo tự phụ vừa không biết Định Hoàng vốn là một nhân vật am tường kỳ môn trận thế, nhưng tai chàng liền nghe có tiếng gã sứ giả Lạc Tam đề quyết :
– Gần đây Triển Ngũ luôn nói tốt cho tiểu tử! Rất có thể Triển Ngũ không tận tâm tận lực, làm cho trận Thiên Can phải kém đi!
Trong bọn chúng đã xuất hiện những mâu thuẫn và lúc này, để tìm cách biện minh cho sự yếu kém, chúng đang đổ lỗi cho nhau!
Định Hoàng nghe thanh âm giận dữ của Triển Ngũ :
– Tam sứ giả huynh không được hồ đồ! Chúng ta để tiểu tử thoát vì y có bản lãnh cao minh thật sự!
Có tiếng cười gằn của ai đó :
– Xem đó, Triển Ngũ vẫn cứ đề cao tiểu tử! Lời vừa rồi của Lạc Tam quả không sai!
Bên tai Định Hoàng bỗng nghe tiếng La Nhược Phi bảo :
– Trong bọn sứ giả do chính ta tuyển dụng, gã Triển Ngũ là kẻ duy nhất luôn có thái độ miễn cưỡng!
Chợt nảy ra một ý, Định Hoàng đặt ả La Nhược Phi xuống!
Tiếp đó, chàng đi vòng quanh ả và có những hành vi hết sức quái lạ trước ánh mắt ngỡ ngàng và lo ngại của ả!
Thấy chàng nếu không bẻ một cành cây rừng khác phải thay hình đổi dạng, cốt ý làm cho hướng cây ngã phải theo ý của chàng, không chịu được ả lên tiếng :
– Ngươi định làm gì? Sao không lo thoát cho xa?
Chàng thực hiện nốt vài động tác nữa, sau mới giải thích :
– Người như Triển Ngũ nhất định khó tránh khỏi nghi ngờ của bọn kia, không chừng y có thể mất mạng! Ta muốn cứu y!
Ả thất sắc :
– Vậy còn ta? Ngươi bỏ mặc ta ở đây ư?
Chàng nghiêm giọng :
– Đưa Phật thì phải đưa đến tận Tây phương! Ta vẫn cứu ngươi, cũng như phải cứu Triển Ngũ!
Ả càng thêm kinh hoảng :
– Nhưng ngươi để ta ở đây, bọn chúng nhất định sẽ tìm vào khi biết chắc không có ngươi ở bên cạnh ta?
Chàng cười nhẹ :
– Yên tâm đi! Ta vừa thiết lập xong một trận đồ! Không một ai nhìn thấy ngươi nếu người đừng khinh xuất tự ý rời khỏi phạm vi ba trượng vuông này!
Đúng lúc đó, một tiếng quát cực lớn từ phía ngoài rừng vang vào :
– Ngươi thật to gan, dám phản kháng mệnh lệnh của bổn Đường chủ ư?
– Lạc Tam, Tạ Lục! Bắt lấy Triển Ngũ!
Và tiếng gầm giận dữ của Triển Ngũ liền vang lên :
– Ta không phản! Nhưng chính bọn ngươi ép ta phải phản! Đỡ!
Định Hoàng tỏ vẻ khẩn trương :
– Ta phải cứu y ngay, nếu không e chậm mất! Hãy ghi nhớ những gì ta vừa dặn!
La Nhược Phi chưa kịp nói lời gì Định Hoàng đã biến mất khỏi tầm mắt của ả!
Vút!
Vừa ra đến bên ngoài cánh rừng, Định Hoàng lập tức nhìn thấy một mình Triển Ngũ đang bị hai gã sứ giả Lạc Tam và Tạ Lục quấn chặt!
Và như nhận định của chàng dường như sở học của Triển Ngũ vẫn thừa năng lực đối phó với hai gã kia, trong đó có một gã được xếp trên bậc Triễn Ngũ, chứng tỏ Triển Ngũ phải có võ công kém hơn mới phải!
Tuy nhiên, theo tình thế trước mắt mà nói, mãnh hổ nan địch quần hồ, ngoài Lạc Tam và Tạ Lục vẫn còn mấy mươi người sẵn sàng xạ tiễn hoặc động thủ, thừa năng lực khống chế Triển Ngũ!
Định Hoàng lo ngại, đến bản thân chàng nếu bây giờ xuất hiện vị tất đối phó một lực lượng như vậy, nhất là khi bọn chúng đã một lần để xổng chàng như vừa rồi!
Nhưng đôi mắt chàng vụt sáng lên, một giải pháp chợt đến với chàng!
Với khinh thân pháp Đằng Không Đảo Thức, Định Hoàng vừa lao đến vừa buông tràng cười lồng lộng :
– Ha… Ha…
Vút!
Quay đầu nhìn lại, cả Kha lão đại và Kha lão nhị cùng gầm lên :
– Ngươi còn dám quay lại ư?
– Ngươi quay lại là muốn chết! Đội cung tiễn!
– Xạ…
Lệnh của Kha lão nhị chưa dứt, Định Hoàng chợt xuất hiện ngay trước mặt! Chàng vươn tay chộp vào Kha lão nhị :
– Nếu có đởm lược, lão cứ bảo bọn chúng xạ tiễn! Hừ!
Vù…
Không ngờ lần này Định Hoàng không dùng chưởng mà chỉ vận dụng một chiêu tầm thường là Hắc Hổ Thâu Tâm để chộp vào, Kha lão nhị sau một lần phải tránh chưởng của Định Hoàng như loài rùa thụt cổ, bị mất mặt trước lũ thuộc hạ, giờ có dịp lồng lên để lấy lại thể diện!
Kha lão nhị vung tay :
– Tiểu tử quả cuồng ngạo! Đỡ!
Vù…
Song phương tiếp cận nhau và như vậy là đúng ý Định Hoàng! Chàng bật cười :
– Song Ưng Hồi Đầu! Xem đây!
Vù…
Cách biến chiêu lăng lệ của Định Hoàng càng làm Kha lão nhị phẫn nộ :
– Ngươi xem nhẹ bổn Đường chủ thế sao? Chỉ với mấy chiêu tầm thường này, quả nhiên ngươi muốn nạp mạng! Đỡ!
Vù…
Nhưng Kha lão nhị đã lầm! Dùng chiêu biến chiêu trong tư thế tiếp cận, lão đâu phải đối thủ của Định Hoàng!
Định Hoàng rùng người xuống :
– Huyệt Khí Hải! Trúng!
Định Hoàng đưa mắt nhìn quanh cục trường.
Bọn xạ thủ vẫn hườm sẵn cung tên, Kha lão đại đang bối rối đến cực điểm vì chưa biết phải đối phó như thế nào với tình thế này, phần Triển Ngũ thì có thêm nữa hai tên sứ giả đang tiếp lực cho Lạc Tam và Tạ Lục vây hãm!
Định Hoàng trầm giọng :
– Hãy buông tha Triển Ngũ nếu lão muốn ta buông tha lão!
Kha lão nhị càng thêm rúng động :
– Không thể được!
Chàng ấn mạch vào Mệnh Môn huyệt của lão :
– Lão lập lại một lần nữa xem!
Do không biết chàng vừa nói gì với lão nhị, chỉ thấy lão Nhị vừa hô lên ba chữ “không thể được” thì sắc diện lập tức nhợt nhạt.
Kha lão đại kinh tâm kêu lên :
– Lão Nhị! Tiểu tử muốn gì?
Lúc đó!
Ầm!
Hự!
Nhìn theo hướng có tiếng chạm kình vừa vang lên, Định Hoàng thấy Triển Ngũ đang có thêm một gã sứ giả nữa tiến đến vây đánh!
Qua đó, người vừa bất ngờ tập kích Triển Ngũ!
Định Hoàng nói cho Kha lão đại biết rõ ý định :
– Buông tha Triển Ngũ, ta lập tức tha mạng lão thất phu này!
Đến lượt Kha lão đại rúng động :
– Không thể…
Chàng lập tức nhả ra một ít lực đạo vào Mệnh Môn huyệt Kha lão nhị.
– Xem đây!
Kha lão nhị gào lên :
– Đừng… Hự!
Nhìn Kha lão nhị càng có sắc diện như kẻ chết rồi. Kha lão đại cuống quít hô hoán :
– Đinh Nhị, Lạc Tam! Dừng tay lại mau!
Nghe tiếng Kha lão đại hô hoán, gã sứ giả thứ năm vừa tiến đến nhập bọn với bọn vây hãm Triển Ngũ lập tức quay đầu nhìn lại :
– Sao phải dừng, Đại đường chủ?
Cũng có tiếng Lạc Tam quát :
– Tên họ Triển bội phản sắp đến lúc mạng vong rồi! Xem đây!
Phát hiện Lạc Tam đang bất ngờ phát kình vào Triển Ngũ, nhân lúc Triển Ngũ có phần nào lơi lỏng vì nghe Kha lão đại bảo hai gã Đinh Nhị và Lạc Tam phải dừng tay, Định Hoàng gầm vang :
– Lạc Tam! Ngươi không dừng lại, phải chăng muốn Nhị đường chủ của ngươi phải chết?
Cũng lo sợ điều đó, Kha lão đại thất thanh kêu lên :
– Ta bảo dừng thì dừng! Ngươi… Ôi chao!
Kha lão đại kêu như thế vì đó là lúc Lạc Tam quật trúng Triển Ngũ một kình.
Ầm!
Lão kinh hoảng nhìn qua Lão Nhị!
Lão càng thêm hoảng loạn khi phát hiện ở khoế miệng Kha lão nhị vừa tóe máu, chứng tỏ một kình của Lạc Tam trúng vào Triển Ngũ cũng là hành vi làm cho Kha lão nhị phải thống khổ vì vừa bị Định Hoàng nhả kình vào huyệt Mệnh Môn.
Định Hoàng lại quát :
– Mau buông tha Triển Ngũ! Ta không còn nhẫn nại nhiều nữa đâu!
Kha lão đại uất ức gầm lên :
– Lạc Tam, Đinh Nhị! Bọn ngươi lập tức lùi lại. Hãy nhớ, đây là mệnh lệnh của ta!
Trông rõ cục diện, biết sinh mệnh Kha lão nhị đang bị uy hiếp nghiêm trong, Lạc Tam và gã sứ giả thứ năm vừa thêm vào chính là Đinh Nhị buộc phải cùng ba gã sứ giả kia triệt thoái, để lại một Triển Ngũ đang lảo đảo chếch choáng sau hai lượt trúng kình!
Thấy tất cả đã lùi, Kha lão đại rít :
– Ta đã buông tha Triển Ngũ rồi! Ngươi chờ gì nữa không thực hiện lời hứa?
Định Hoàng cười lạt :
– Nếu là lão, hẳn lão phải hiểu ta cần phải làm gì trước khi buông tha lão Nhị, đúng không? Yên tâm đi! Một mạng của lão Nhị đâu thể quý bằng mạng của Triển Ngũ!
Định Hoàng gọi Triển Ngũ :
– Triển huynh mau chạy đi! Ân tình lần trước Triển huynh danh cho tại hạ, tại hạ chỉ có thể bào đáp như thế này thôi!
Triển Ngũ nhìn chàng hỏi :
– Sao ngươi cứu ta?
Chàng lắc đầu :
– Lúc này không phải lúc giải thích! Triển huynh hãy đi đi!
Triển Ngũ cũng lắc đầu :
– Ta còn đang bị Xạ Nguyên châm khống chế! Đất trời dù bao la nhưng làm gì còn có chỗ cho Triển Thiết này dung thân?
Chàng nghiêm giọng :
– Nam tử hán đại trượng phu, Triển Thiết huynh sao lại quá bi quan đến vậy? Trước hết phải thoát khỏi nơi này đã, sau hãy liệu cách hóa giải Xạ Nguyên châm!
Triển Thiết bật cười thống thiết :
– Hóa giải ư? Trên đời này làm gì còn cách để hóa giải chứ? Ha… Ha…
Đang cười, vì làm cho thương thế kinh động, Triển Thiết bỗng hộc lên một tiếng :
– Oẹ!
Định Hoàng nhăn mặt :
– Nếu Triển Thiết huynh muốn chết thì tại hạ không còn gì để nói! Ngược lại hãy mau kềm chế mọi xúc động, ổn định lập tức những chân nguyên nội kình!
Lời đề tỉnh của Định Hoàng dường như vô dụng với Triển Thiết!
Y dùng ống tay áo quệt ngang miệng, sau đó lại bật cười :
– Sống mà không bằng chết và luôn sống trong nơm nớp lo sợ, họ Triển này thấy chẳng thiết! Ha… Ha…
Kinh hoảng, Kha lão đại kêu lên :
– Đó là tự y muốn chết, tiểu tử ngươi đừng lấy đó làm cớ hại mạng lão Nhị!
Tiếng kêu của Kha lão đại bất chợt nhắc Định Hoàng một điều! Chàng hỏi lão :
– Lão nói đi, Xạ Nguyên châm còn hay không còn cách hóa giải?
Kha lão đại biến sắc! Lão cứ nhìn chừng chừng vào Kha lão nhị, như lo sợ phen này Kha lão nhị khó mong toàn mạng!
Thái độ của Kha lão đại khiến Định Hoàng kinh nghi! Chàng nói vào tai Kha lão nhị :
– Ta nghĩ, ắt là có cách hóa giải Xạ Nguyên châm, đúng không?
Kha lão nhị vừa thoáng có vẻ chần chừ thì Định Hoàng lập tức gầm lên :
– Có hay không?
Quá hoảng hốt, chính Kha lão đại lên tiếng :
– Đừng! Để ta nói! Vẫn còn cách hóa giả Xạ Nguyên châm!
Định Hoàng sáng vụt hai mắt! Kể cả Triển Thiết cũng vậy!
Triển Thiết lảo đảo tiến đến gần Kha Lão đại :
– Lão nói thật chứ?
Định Hoàng vụt kêu :
– Triển Thiết huynh đừng đến gần lão!
Và vì sợ Kha lão đại có hành vi bất lợi cho Triển Thiết, Định Hoàng quát :
– Lão Nhị lập tức mất mạng nếu bất kỳ kẻ nào dám vọng động, chạm vào Triển Thiết!
Triển Thiết vụt hiểu khi phát hiện ở Kha lão đại đang có dáng vẻ của người nuối tiếc vì mất cơ hội thực hiện ý đồ!
Triển Thiết lảo đảo chuyển qua hướng Kha lão nhị :
– Hoàng lão đệ! Nhờ huynh đệ hỏi xem, đó là cách gì?
Chàng ấn tay vào người Kha lão Nhị :
– Thế nào? Lão đáp hay không đáp?
Lần thứ hai Kha lão đại phải lên tiếng :
– Muốn hóa giải cần phải có tâm pháp Bạch Vân!
Triển Thiết tái mặt :
– Bạch Vân tâm pháp của Bạch Vân môn? Bạch Vân môn đã bị tận diệt, làm sao tìm ra tâm pháp này?
Và Triển Thiết quắc mắt nhìn Kha lão nhị :
– Nếu vậy, mạng Triển Thiết này kể như chẳng còn! Ta phải giết lão, rồi dù có chết vẫn mãn nguyện!
Triển Thiết vươn tay vồ Kha lão nhị.
Vù…
Kha lão nhị thất kinh :
– Tiểu tử người đừng quên lời hứa của ngươi!
Định Hoàng vụt thở dài :
– Yên tâm đi! Thật đáng tiếc, Triển huynh, tại hạ đành đắc tội vậy!
Chàng lôi Kha lão nhị dịch qua một bên, nhân đó điểm luôn vào huyệt đạo Triển Thiết!
Hự!
Bị chế ngự dù Triển Thiết bất động nhưng từ hai hốc mắt của y vẫn ánh lên những tia nhìn uất hận!
Không chậm, chàng nhấc Triển Thiết lên vai, miệng bảo Kha lão đại :
– Phiền lão cho tất cả lùi lại mười trượng!
Kha lão đại kinh tâm :
– Ngươi vẫn không buông tha…
Chàng gằn giọng :
– Ta bảo lùi thì lùi! Hay lão muốn nhìn lão Nhị thảm tử?
Miễn cưỡng, Kha lão đại buông lệnh :
– Lùi!
Nhìn sắc mặt của Kha lão đại, tuy ra lệnh cho thuộc hạ lùi, nhưng tiếng lệnh có phần đanh lại, Định Hoàng như đoán được ý đồ của lão!
Không chờ bọn chúng lùi đủ mười trượng, Định Hoàng bất ngờ tung người lao đi!
Vút!
Đúng như chàng nghĩ, có tiếng Kha lão đại quát lớn :
– Xạ tiễn!
Viu…
Viu…
Tuy nhiên, với khinh thân pháp Đằng Không Đảo Thức và hành vi chủ động lao đi trước, Định Hoàng vẫn kịp khuất dạng vào rừng, trước lúc những mũi trường tiễn có cơ hội xạ đến!
Không buông bỏ Triển Thiết, chàng đưa luôn y vào trận đồ đã lập!
Nhưng vừa vào trận, Định Hoàng phải thất sắc đến độ buột miệng kêu :
– Là lão?
Trong trận, nằm dài dưới nền đất lạnh là La Nhược Phi! Cạnh La Nhược Phi là lão Phi Thiên Ma!
Phi Thiên Ma mỉm cười :
– Cố nhân gặp lại, ngươi không hoan hỉ sao?
Định Hoàng đặt Triển Thiết xuống! Vừa giải huyệt cho Triển Thiết, chàng vừa trấn an :
– Đây là trận đồ do tại hạ lập, Triển huynh nếu cảm thấy cần hãy an tâm tọa công trị thương, phần tại hạ, có cố nhân cần phải đón tiếp!
Triển Thiết ngơ ngẩn nhìn Phi Thiên Ma :
– Hoàng huynh đệ thật sự quen biết Phi Thiên Nhất Ma?
Chàng cười gượng :
– Triển huynh hà tất nghĩ ngợi nhiều! Đây chỉ là sự quen biết ngoài ý muốn thôi!
Phi Thiên Ma bật cười :
– Không sai! Đúng là sự quen biết ngoài ý muốn và song phương buộc phải quen nhau những bốn năm dài! Ha… Ha…
Chàng hậm hực :
– Thù nhân của lão là Vũ Nội Tam Tổ và Bang chủ Kim Ma bang, lão đến đây làm gì?
Phi Thiên Ma trầm giọng :
– Ngươi giả vờ hay cố tình quên vậy? Nho Tiên cũng là thù nhân của ta kia mà?
Chàng vờ giận dữ :
– Vậy lão cứ tìm Nho Tiên, cần gì phải tìm ta?
Lão cười lạt :
– Ngươi nói rất đúng! Nhưng đáng tiếc, để tìm được Nho Tiên ta không thể không tìm ngươi! Vì chẳng phải ngươi là truyền nhân của Nho Tiên sao?
Chàng thở dài :
– Thôi được! Vậy là lão chỉ muốn tìm ta?
Lão quắc mắt :
– Ngươi lại định giở trò gì đây?
Chàng nhìn lại lão :
– Sao lại giở trò? Lão tìm ta thì ta nói lão tìm ta, không lẽ không đúng?
Lão chợt mỉm cười :
– À… Ta hiểu rồi! Phải ngươi muốn bảo ta tha mạng cho hai bằng hữu của ngươi?
Rồi lão ung dung bảo :
– Tha thì tha, ta đâu cần mạng của chúng? Chỉ có điều…
Biết lão cố ý ngập ngừng chờ chàng hỏi, Định Hoàng nói khích lão :
– Chỉ có điều lão không dám tha chứ gì? Cũng phải, nếu ta có thêm họ làm trợ thủ, một mình lão ắt phải gặp khó khăn!
Lão bĩu môi :
– Một ả thì nội thương, có lẽ do Xạ Hồn Lão Tổ hạ thủ, gã kia thì không kém gì, ngươi muốn kích ta thì nên tìm cách nào khác nghe thuận tai hơn!
Chàng vờ kinh ngạc :
– Hóa ra lão đã biết nên lão mới tỏ ra tự đắc?
Lão động nộ :
– Nói bậy! Đừng nói chỉ có hai, dù có thêm năm bảy lần như thế nữa, bọn ngươi đông người vẫn không phải đối thủ của ta!
Chàng bật hỏi :
– Vậy tại sao lão không tha họ?
Lão cười hí hí :
– Ta nào bảo ta không tha? Chỉ sợ còn nhiều người khác quyết không tha chúng!
Chàng thất kinh :
– Lão muốn nói…
Lão gật đầu :
– Không sai! Ta tuy không bại nhưng cố ý làm như thế để chúng phải đuổi theo! Không chừng ngay lúc này, bọn Vũ Nội Tam Tổ và mụ Kiều Kim Liên đã phát hiện trận đồ do ngươi lập rồi! Ngươi đừng quên, bọn chúng cũng tinh thông trận đồ không kém gì ngươi và ta!
Chàng nôn nóng :
– Rốt cuộc lão muốn gì ở ta?
Lão dằn giọng :
– Nho Tiên!
Chàng buộc lòng phải đáp :
– Lão cứ vào Lạc Tiên cốc là gặp! Cũng như ta trước đây vậy!
Lão kinh nghi :
– Thật ư?
Chàng quả quyết :
– Ta không cần dối lão làm chi! Lão cứ…
Lão bật cười :
– Ngươi là truyền nhân của Nho Tiên, lời điềm chỉ này liệu có đáng tin không vậy? Ha.. Ha…
Chàng thất vọng :
– Lão chưa đi làm sao biết là có đáng tin hay không?
Lão ngưng cười :
– Ta chỉ tin nếu ngươi chịu nói rõ hiện tình lúc này của Nho Tiên! Nào, lão quỷ đó còn sống hay đã chết từ lâu?
Chàng thở dài :
– Sao lại không còn sống?
– Vậy tại sao Nho Tiên không xuất hiện?
Chàng chưa kịp đáp thì lão nói thêm, bằng giọng đề quyết :
– Qua nội lực của ngươi hiện giờ cho thấy, ta biết chắc Nho Tiên phải trao truyền nội lực cho ngươi! Có nghĩa là Nho Tiên đã quá mòn mỏi vì không tìm ra cách hóa giải trận đồ!
Chàng vờ cười :
– Lập trận là Nho Tiên lập, tại sao lão dám nghĩ như lão vừa nói?
Lão nghiêm mặt :
– Nếu vì ngươi không bảo Nho Tiên đang ở Lạc Tiên cốc, có lẽ ta không bao giờ có suy nghĩ quái đản này! Tuy nhiên, do ngươi đã nói nên ta biết chắc như vậy!
Kinh sợ trước sự thông tuệ của lão Định Hoàng thầm trách là đã tạo cho lão sự nghi ngờ!
Thấy chàng thừ người, lão đoán tiếp :
– Trận lồng trong trận, Vũ Nội Tam Tổ phải hao tổn nhiều tâm huyết mới lập ra thế trận này! Lão quỷ Nho Tiên hoặc không biết hoặc biết nhưng cố tình hãm hại ta nên phải tự ý đặt xen vào một trận nữa! Ta nghĩ, chính Nho Tiên cũng trải năm mươi mấy năm dài khốn đốn như ta! Ngươi nói sao nào?
Chàng cố cãi :
– Nhưng lão vẫn sống, cớ sao Nho Tiên phải chết?
Lão cười nụ :
– Thì cũng do ngươi cho ta biết?
Chàng kinh nghi :
– Ta?
Lão gật đầu :
– Không sai! Thu ngươi làm truyền nhân, nếu đó là hành vi của một Nho Tiên còn đủ linh trí, lão nhất định không chấp nhận nghe ngươi gọi lão như cách gọi của ngươi nãy giờ! Trái lại, ngươi phải gọi là sư phụ!
Chàng ngụy biện :
– Sao lão không nghĩ, do niên kỷ quá chênh lệch, Nho Tiên không thể thu ta làm truyền nhân?
Lão ngớ người :
– Cũng đúng!
Nhưng ngay sau đó, lão lại tự phản bác :
– Nhưng không phải! Ngươi đừng quên, ta và Nho Tiên đều là người cùng thời, tại sao ta đã từng có ý thu ngươi làm truyền nhân, Nho Tiên sao lại không thể?
Chàng phì cười :
– Lão là một đại ma đầu, cách nghĩ của lão làm sao giống cách nghĩ của Nho Tiên?
Đột nhiên, lão bảo :
– Được! Để biết rõ hư thực, ta có cách dò xét.
Chàng kinh nghi :
– Cách gì?
Lão cười lạnh :
– Đối chưởng với ngươi!
Chàng thất kinh :
– Đối chưởng với ta?
Lão gật :
– Phải! Nếu ngươi có nội lực xấp xỉ tám chín mươi năm, chứng tỏ Nho Tiên vì truyền hết nội lực cho ngươi nên lão quỷ đã chết! Ngược lại…
Chàng lo ngại :
– Ta làm sao có chỗ nội lực như lão nói?
Lão cười bằng mắt :
– Vậy thì dễ, ngươi sẽ mất mạng do kém nội lực hơn ta!
Chàng bàng hoàng :
– Lão bảo là lão muốn dò xét, nhưng để dò xét mà lại phải lấy mạng ta, bất công thế sao?
Lão lạnh giọng :
– Hoàn toàn không bất công! Trái lại, thật công bằng nếu ngươi nhớ lại những gì ta đã nói, một khi ngươi dám lẻn bỏ đi, lưu lại ta một mình bên trong trận, tại Thiên Phong sơn!
Đã rõ, lần này lão Phi Thiên Ma đã có ý trừng trị, chàng nhìn La Nhược Phi và Triển Thiết :
– Bằng hữu của tại hạ đều bị nội thương, không thể chậm trong việc chữa trị! Lão…
Phi Thiên Ma lắc đầu :
– Mạng của ngươi vị tất đã còn, ngươi có lo cho chúng cũng vô ích!
Chàng cau mặt :
– Nếu đúng như lão nói, thế nào lão phải cho ta thời gian phân phó mọi việc với họ?
Lão bĩu môi :
– Ta cho ngươi thì sao? Bọn chúng dù được ngươi phân phó nhưng nếu không thoát tay Vũ Nội Tam Tổ chẳng phải vô ích sao?
Chàng lạnh giọng :
– Có vô ích hay không là việc của ta và họ! Lão chớ nhiều lời!
Chàng dám nạt lại lão như vậy chứng tỏ chàng đã quyết cùng lão liều mạng!
Để đạt ý đồ, lão Phi Thiên Ma phải đáp ứng :
– Được! Coi như đây là cơ hội cho ngươi trân trối trước khi chết! Hừ!
Miệng lão hừ, tay lão hất La Nhược Phi về phía chàng!
Vù…
Chàng chộp lấy và nhanh tay giải huyệt cho ả!
Phát hiện Triển Thiết cứ hậm hực nhìn La Nhược Phi, Định Hoàng vội lên tiếng :
– Đã qua rồi việc La Nhược Phi vì phải tuân theo thượng lệnh hãm hại mọi người! Thiển nghĩ, Triển huynh nếu muốn toàn mạng, sau này phải nhờ đến La Nhược Phi! Vậy chuyện gì đã qua xin đừng nhắc lại!
Triển Thiết hậm hực :
– Cũng do ả nên Xạ Nguyên châm ta không còn cách nào hóa giải!
Chàng vụt hạ thấp giọng :
– Không phải không còn! Triển huynh nghe cho kỹ đây! Người duy nhất có thể cứu huynh chính là Bạch Diện Quái Nhân…
La Nhược Phi kêu :
– Sao lại là y?
Chàng gật đầu :
– Bạch Diện Quái Nhân chính là người duy nhất còn sót lại của Bạch Vân môn! Cho nên…
Triển Thiềt cả mừng :
– Ta hiểu rồi! Bạch Diện Quái Nhân đương nhiên phải biết Bạch Vân tâm pháp?
Chàng hít mạnh một hơi :
– Không sai! Nhị vị nên nhân cơ hội bọn Kim Ma bang chưa tìm đến mà chạy đi! Đây là cách ly khai thế trận…
Chờ chàng chỉ điểm xong, Triển Thiết nhìn chàng :
– Sao Hoàng huynh đài nhất định phải cứu ta?
Chàng đáp :
– Giữa tại hạ và Kim Ma bang có mối phụ thù, tại hạ giúp huynh cũng là giúp chính tại hạ!
Triển Thiết kinh nghi :
– Hóa ra bấy lâu nay là Hoàng huynh cố ý tiềm phục…
La Nhược Phi xen vào :
– Này! Ngươi liệu đối phó nổi lão Phi Thiên Ma?
– Không nổi cũng phải cố! Tại hạ tránh được sao?
Ả thì thầm :
– Ta sẽ giúp ngươi, cho lão một mũi Xạ Nguyên châm…
Vút!
Chát!
Với ngọn trường tiên bất ngờ quật ra, lão Phi Thiên cuốn La Nhược Phi lôi đến gần :
– Xạ Nguyên châm ngươi cũng có sao?
Dứt lời, lão định cho tay vào người La Nhược Phi để tìm lấy!
Định Hoàng quát :
– Dừng tay! Đối với nữ nhân, lão không được thô lỗ xúc phạm!
Triển Thiết bĩu môi :
– Hoàng huynh đài chớ lo cho ả! Ả là Phong Lưu Tử kia mà?
Chàng vẫn gằn giọng: Điều đó tại hạ không cần biết! Chỉ biết, bình sinh tại hạ căm phẫn nhất những hành vi hạ lưu này!
La Nhược Phi cười gượng :
– Định Hoàng! Triển Thiết nói đúng, ngươi chớ quá vì ta!
Chàng nhìn lão Phi Thiên :
– Nếu lão muốn lấy Xạ Nguyên châm, để ta bảo La cô nương giao cho lão!
Lão giễu cợt :
– Ngươi tưởng ta không nghe những gì ả vừa thầm thì với ngươi sao? Để ả tự lấy nhỡ ả gây bất lợi cho ta thì sao?
Chàng kiên quyết :
– Đã có ta nói vào, nhất định La cô nương sẽ không dám! Huống chi, người thì do lão khống chế, lão cần gì phải sợ?
Lão khinh khỉnh :
– Vậy là ngươi vẫn chưa biết gì về thủ pháp hạ thủ Xạ Nguyên châm? Một khi bị đối phương cố ý hạ thủ, ngươi tránh được sao?
La Nhược Phi càng cười gượng :
– Lão nói rất đúng! Ta nghĩ, lão không thể không đề phòng! Ngươi cứ để mặc lão!
Nghe thế, lão Phi Thiên lại định cho tay vào người La Nhược Phi!
Định Hoàng cau mặt quát :
– Chậm đã!
Lão chợt hiểu :
– Sao? Ả là ý trung nhân của ngươi nên ngươi ngại ta chạm vào?
Chàng đỏ mặt :
– Lão đừng hồ đồ! Ta ngăn lão vì ta nghĩ ra cách!
Lão mỉm cười :
– Cách thì cách! Nhưng qua việc ngươi cương quyết bảo vệ ả, ta nghĩ…
Chàng động nộ :
– Lão chớ nhiều lời, nghe ta nói đây! Hãy điểm huyệt La cô nương và ném ra! Tự ta sẽ bảo La cô nương lấy Xạ Nguyên châm ra rồi tự ta giao cho lão!
Lão bỗng có cái cười tinh quái :
– Ngươi giao hay ả giao, đối với ta đằng nào cũng bất lợi! Trừ phi ngươi tự đến lấy! Có ả trong tay, ta nghĩ ngươi không dám làm bậy!
Chàng giật mình :
– Không được!
Lão cử động :
– Vậy thì để ta lấy!
Chàng lại kêu :
– Không được!
Lão cau mặt :
– Ngươi đừng trì hoãn nữa, bọn Vũ Nội Tam Tổ…
Chàng lo ngại thật sự :
– Vậy thì lão phải làm theo đề xuất của ta!
Đến lượt lão gắt :
– Không được! Hoặc ngươi, hoặc ta! Ngươi chọn đi!
La Nhược Phi đỏ mặt :
– Định Hoàng! Ta nghĩ ngươi hãy để mặt lão!
Chàng thở dài :
– Thật sự, tại hạ không nỡ…
Lão phì cười :
– Vậy thì ngươi cứ đến mà lấy!
La Nhược Phi chợt lí nhí :
– Hay là…! Định Hoàng! Ta tin ngươi! Ngươi đến lấy đi!
Chàng lúng túng :
– Tại hạ…
Lão gắt :
– Sao? Nếu vậy đừng trách ta!
Thấy lão cương quyết cho tay vào bọc áo của La Nhược Phi, lập tức Định Hoàng ngăn lại :
– Chậm đã! Ta nghĩ ra cách khác! Lão cứ chạm tay vào tử huyệt La cô nương và bảo La cô nương nhẹ nhàng đặt Xạ Nguyên châm qua một bên! Ta nghĩ đây là cách thuận lợi nhất!
Lão gật đầu :
– Nào phải ta không nghĩ đến! Nhưng nhờ đó ta biết rõ ngươi là hạng người nào!
Và lão dằn giọng :
– Nha đầu, ngươi nghe rồi chứ! Mau làm theo tiểu tử kia, trừ phi ngươi muốn mất mạng, mãi mãi không còn nhìn thấy ý trung nhân của ngươi!
La Nhược Phi len lén giấu kín sự thất vọng!
Ả cho tay vào người và lấy ra một túi gấm nhỏ!
Đặt qua một bên, ả nói :
– Lão hãy buông ta ra!
Lão vờ như vô tình, xô mạnh La Nhược Phi về phía Định Hoàng!
Vù…
Miễn cưỡng, Định Hoàng phải đưa tay đỡ ả!
Không biết là cố ý hay vô ý, La Nhược Phi khuỵu luôn vào lòng Định Hoàng!
Sự động chạm quá mức này khiến tứ chi Định Hoàng bủn rủn!
Trong khi đó, lão Phi Thiên Ma vùng cười lớn :
– Này! Ở đây nào phải chốn không người? Hai ngươi nên chọn chỗ khác kín đáo hơn! Ha… Ha…
Đỏ mặt, chàng xô La Nhược Phi ra! Chàng vội bảo :
– Nhị vị mau đi đi! Chậm lắm rồi!
Triển Thiết đứng lên :
– Ân cứu mạng lần này, nếu có dịp, nhất định Triển mỗ sẽ báo đáp!
La Nhược Phi chợt nói, sau khi đã trấn tĩnh đủ mười phần :
– Ta không ngại cho ngươi biết một điều! Phong Lưu Tử này dầu sao vẫn là người trinh bạch. Lần này ngươi đối tốt với ta. Suốt đời ta sẽ không quên! Hãy bảo trọng!
Vút!
La Nhược Phi và Triển Thiết vừa đi khỏi, lão Phi Thiên bằng khinh thân pháp kỳ ảo bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt chàng!
Lão nói :
– Như ta đã bảo, mạng ngươi còn hay mất chỉ còn một cách. Ngươi quyết định chưa?
Định Hoàng biết, chàng không thể thoát lần tỷ đấu này!
Huống chi, càng giữ kín việc Nho Tiên đã tạ thế, sau này chẳng còn có cách để hăm dọa Kim Ma bang!
Do đó, thà chàng thử liều mạng, chạm chưởng với lão Phi Thiên, còn hơn là phải cho lão biết sự thật!
Chàng gật đầu :
– Vì lão không tin nên ta đành chấp nhận đề xuất của lão vậy! Động thủ đi!