Phượng Hí Đông Cung

Q.2 - Chương 81 - Giới Hạn Cuối Cùng

trước
tiếp

“Không lâu sau khi ta gia nhập Diệt Thiên Minh.” Vân Tiêu Dao đáp.

“Diệt Thiên Minh?” Long liễm thần còn tưởng mình nghe lầm.

Vân Tiêu Dao cười lạnh nói, “Nghĩa của nó tức là tiêu diệt thiên triều.”

Long Liễm Thần đột nhiên muốn cười phá lên, và hắn cũng đã làm thế, chỉ là nụ cười ấy còn khó coi hơn cả khóc, “Cái tên rất hay!”

“Đừng như vậy.” Phượng Triêu Hoa dùng ánh mắt trấn an Long Liễm Thần.

“Tịnh nhi, nghĩa phụ đã nói, nếu như ngay cả ta khuyên nhủ mà muội cũng không nghe, một mực không muốn báo thù, vậy thì hãy ngoan ngoãn ở lại Thiên cung này đi. Đợi sau khi ta ngồi lên ngai vàng rồi, muội sẽ trở thành vị công chúa tôn quý nhất vương triều Đại Diệp ta.” Vân Tiêu Dao nói xong phất tay lên cao giọng hô, “Người đâu, đưa hai người họ đến cung Khách Cư hầu hạ cho cẩn thận.”

Đại tướng quân lập tức xuất hiện mang theo binh lính phá cửa xông vào, lần nữa vây quanh cả hai lại.

Phượng Triêu Hoa lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Nhị ca, huynh nên biết, cung điện nho nhỏ này không giữ được chúng ta.”

“Nhưng nơi đó có người các ngươi đang muốn tìm.” Vân Tiêu Dao vô cùng tự tin nói.

Long Liễm Thần nghe vậy liền trầm giọng nói, “Hiểu Vân vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Cho dù huynh có hận, cũng không nên liên lụy tới muội ấy chứ.”

“Nhưng ả mang họ Long!” Vân Tiêu Dao mặt lạnh như tiền nói: “Nếu không phải thấy ả còn giá trị lợi dụng, thì ta đã sớm kết liễu ả ta rồi.”

“Nhị ca!” Phượng Triêu Hoa không thể tin được trừng lớn hai mắt, một nhị ca nhân hậu trước kia đâu mất rồi?

Vân Tiêu Dao quay lưng lại nói: “Nếu không muốn nhặt xác của Long Hiểu Vân, tốt nhất nên an phận ở lại cung Khách Cư, và đừng nghĩ đến việc bỏ trốn.” Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi.

……

Cung Khách Cư.

“Tam ca, huynh tới cứu muội sao?” Long Hiểu Vân vui mừng kêu lên khi thấy Long Liễm Thần xuất hiện.

Long Liễm Thần nhíu mày, “Muội không thấy bộ dạng này của ta là bị bắt tới hay sao?”

Long Hiểu Vân nghe xong lập tức như quả bóng xì hơi, bĩu môi nói, “Rốt cuộc nơi này là cái địa phương quỷ quái nào vậy chứ? Được ăn ngon mặc đẹp nhưng không cho người ta ra ngoài chơi.”

“Hiểu Vân, ta muốn nói cho muội biết một chuyện.” Long Liễm Thần kéo nàng ngồi xuống.

“Chuyện gì hả?”

“Đại ca vẫn chưa chết.”

“Tam ca, huynh không cần phải nói vậy để làm muội vui đâu.” Long Hiểu Vân lí nhí nói, tâm trạng giảm sút một cách rõ rệt.

Long Liễm Thần lắc đầu, “Đây không phải chuyện đùa để làm cho muội vui, mà đại ca thực sự chưa chết.”

“Thật sao?”

“Thật!”

“Vậy tốt quá!” Long Hiểu Vân mừng rỡ nói: “Bây giờ huynh ấy đang ở đâu? Huynh ấy sẽ đến cứu chúng ta chứ?

“Huynh ấy chính là người bắt chúng ta tới đây.” Long Liễm Thần trầm trọng nói.

“Cái gì?” Long Hiểu Vân không thể nào tin, “Huynh đùa gì thế! Người bắt muội đi có mang mặt nạ quỷ mà, sao đại ca lại mang cái thứ đồ quỷ quái đó hả? À, nói tới chuyện này mới nhớ, muội cũng có chuyện muốn nói cho huynh biết. Cái tên Phượng thất kia đó hả….Ối cha, Phượng thất huynh cũng tới đây nữa à?”

Phượng Triêu Hoa nhếch đuôi lông mày cười nói, “Thì ra trong mắt cô cũng không phải chỉ biết có mỗi tam ca mình.”

Long Hiểu Vân ngượng ngùng gãi gãi ót nói: “Người ta gặp lại tam ca vui quá, cho nên mới nhất thời không phát hiện huynh cũng đang ở đây.”

“Thấy cô có thể phát hiện ra ta sớm như vậy thật khiến ta rất vui và cảm động.” Phượng Triêu Hoa nói.

“Hắc hắc, ta đã biết bí mật của huynh rồi nha.” Long Hiểu Vân nói xong vội vàng chạy đến trốn sau lưng Long Liễm Thần, cuống cuồng nói cho mau mau, “Tam ca, nhưng trước khi muội khai ra bí mật của người ta, huynh phải đề cao cảnh giác nha, kẻo người ta giết muội diệt khẩu đó.”

Hai người Long – Phượng nghe vậy nhất thời môi run mặt mũi đen sì.

“Y sẽ không đả thương muội.” Long Liễm Thần bảo đảm nói.

“Vậy được rồi.” Long Hiểu Vân như thể ăn được một viên thuốc an thần cười khanh khách nói, “Phượng thất là con gái đấy! Có phải huynh rất ngạc nhiên không?”

“Ừ.” Long Liễm Thần chỉ hờ hững đáp lại một tiếng.

Long Hiểu Vân chu cái miệng nhỏ xinh lên nói: “Đừng nói huynh đã biết từ sớm rồi chứ?” Đúng là khiến người ta mất hứng mà.

Long Liễm Thần lắc đầu, “Nếu không phải nghe muội nói, làm sao ta biết được.”

“Nhưng nét mặt của huynh không có sự ngạc nhiên nào.”

“Chờ khi muội trưởng thành rồi, muội sẽ có phản ứng như ta bây giờ thôi.” Long Liễm Thần bịa ra một lý do.

Mặt Long Hiểu Vân lộ vẻ hoài nghi, “Thật không?”

“Đương nhiên rồi.” Long Liễm Thần lại nói: “Giờ muội tránh đi một lát, ta có chuyện muốn nói với Phượng thất.”

“Nói chuyện gì hả?” Lòng hiếu kỳ của Long Hiểu Vân bắt đầu được khơi dậy.

“Nói chuyện tính xem làm sao để có thể rời khỏi đây.”

“Thì ra là chuyện này.” Long Hiểu Vân vui vẻ nói: “Vậy hai người cứ từ từ nói chuyện, muội đi nấu cơm đây.”

“Đợi đã.” Phượng Triêu Hoa vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, “Huynh ấy bắt cô làm những công việc này sao?”

Long Hiểu Vân dừng chân nghiêng đầu suy nghĩ, ra vẻ bà cụ non nói, “Hắn không trực tiếp bắt muội làm, nhưng thức ăn mà hắn cho người mang đến thật sự không thể nào nuốt nổi, cho nên muội đoán có lẽ hắn cố tình muốn ép muội tự mình xuống bếp.” Long Hiểu Vân vừa dứt lời liền nhún nhảy chạy mất bóng.

Phượng Triêu Hoa nghe vậy cũng thật hết nói nổi, đôi môi xinh đẹp mấp máy, “Nàng ấy thật đúng là biết cách để tự thỏa mãn bản thân.”

Long Liễm Thần chỉ nhướng mày chứ không ý kiến.

Long Hiểu Vân đi rồi, căn phòng bỗng chốc rơi vào yên lặng. Cả hai đều có cảm giác ngượng ngùng lúng túng.

Phượng Triêu Hoa vẫn một mực cúi đầu chờ Long Liễm Thần lên tiếng.

Còn Long Liễm Thần thì luôn rũ mắt xuống, vì không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hồi lâu sau, hai người đều cảm thấy không thể tiếp tục yên lặng thêm nữa, vì vậy cả hai cùng lên tiếng một lượt.

Phượng Triêu Hoa: “Ta….”

Long Liễm Thần: “Nàng….”

“Huynh nói đi.” Phượng Triêu Hoa nói.

Long Liễm Thần gật đầu nói: “Nếu như tiểu cửu vẫn chưa phát hiện ra thân phận nữ nhi của nàng, nàng định giấu ta tới bao giờ?

“Đến lúc có thể nói.” Phượng Triêu Hoa nói.

“Nàng bằng lòng theo ta vào cung không?” Tuy biết nàng đã là gái có chồng, nhưng Long Liễm Thần vẫn khoắc khoải ôm một tia hy vọng.

Hàng mi cong vút của Phượng Triêu Hoa thoáng run run, ngước mắt nhìn Long Liễm Thần nói, “Lời nhị ca nói có lẽ huynh cũng nghe rồi. Ta là con gái của Vân Mãng, mà huynh là người của Long gia. Giữa chúng ta có mối thù không đội trời chung.”

“Không phải nàng vừa mới khuyên đại ca đừng nên báo thù sao?” Long Liễm Thần không hiểu hỏi.

“Nhưng chuyện đó không có nghĩa là ta sẽ quên đi mối thù này. Cười một tiếng xóa hết hận thù, nói thì dễ nhưng làm không hề đơn giản chút nào.” Phượng Triêu Hoa lại nói, “Khuyên nhị ca không báo thù không có nghĩa là sẽ tha thứ cho hoàng thượng, mà là không muốn phải mất đi nhị ca một lần nữa.” Dừng một chút, Phượng Triêu Hoa phân tích tiếp, “Chúng ta đều biết rõ, từ khi thiên triều được xây dựng cho tới nay đã hơn hai mươi năm, dân chúng vẫn luôn sống trong cảnh cơm no áo ấm, an hưởng thái bình, vua tôi một lòng, binh tướng hùng mạnh lương thực dồi dào, nền tảng quốc gia vô cùng vững chắc. Cho dù thành Nam Lăng có trong nháy mắt hóa thành đống hoang tàn đổ nát cũng không thể làm lung lay được cơ nghiệp dựng nước của thiên triều. Tạo phản, việc làm đó không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết. Nhưng nếu ta nói những đạo lý này cho huynh ấy nghe, chẵng những huynh ấy sẽ không cảm động ngược lại còn sẽ rất tức giận. Tuy huynh ấy từng là thái tử thiên triều, nhưng về điểm này thì ta hiểu rõ hơn huynh ấy.”

“Nói đến cùng nàng vẫn đứng về phía huynh ấy.”

Phượng Triêu Hoa nghe Long Liễm Thần nói thế thì nhoẻn môi cười nhưng không hiểu tại sao mình lại cười, lời nói ra cũng mang theo sự bất đắc dĩ vô phương, “Nếu không, huynh bảo ta nên đứng về phía ai đây?”

“Ta biết phụ hoàng không thể trả món nợ đã thiếu của Vân gia, nhưng ân oán của đời trước, không thể để cho nó đi vào quên lãng hay sao?”

“Nếu đổi lại bây giờ nghĩa phụ giết hoàng thượng, có thật huynh cũng sẽ bỏ qua hay không?”

“Ta….” Long Liễm Thần nghẹn lời không nói được, giờ phút này hắn mới thấm thía, đối mặt với mối hận như thế thật sự rất khó xử và dằn vặt tới cỡ nào.

Phượng Triêu Hoa mím môi nói, “Ta không báo thù bởi vì cái giá phải bỏ ra cho việc báo thù quá lớn. So với mối hận của quá khứ, ta thà chọn sự tiêu dao tự tại như bây giờ. Cha mẹ, huynh trưởng, tỷ muội, ai cũng đều sống khỏe mạnh là tốt rồi, ta không muốn có bất kỳ ai phải ra đi nữa, được vậy ta đã cảm thấy thật thõa mãn. Nhưng bảo ta hãy quên nó đi thì ta không làm được. Ta không thể nào coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, càng không thể đi theo huynh để gọi kẻ thù giết cha mình là phụ hoàng được.”

“Ta hiểu.” Long Liễm Thần gật đầu.

Phượng Triêu Hoa há miệng muốn hỏi một vấn đề mà nàng đã rất muốn hỏi từ bấy lâu nay, nhưng cuối cùng đã dằn được không lên tiếng hỏi. Nếu như y thật sự nguyện ý vì mình từ bỏ ngôi vị hoàng đế rời xa chốn hoàng cung, thì sẽ không cần đợi mình phải mở miệng hỏi. Còn nếu không nguyện ý có miễn cưỡng cũng vô nghĩa.

Long Liễm Thần cũng đang dằn vặt đấu tranh tư tưởng. Nếu không phải còn sót lại một tia lý trí ngăn cản thì hắn suýt đã buột miệng thốt ra lời hứa hẹn cùng nàng nắm tay ngao du khắp giang hồ rồi.

……

Đêm đến, Phượng Triêu Hoa đứng một mình trước khung cửa sổ, trong đầu hồi tưởng lại đủ chuyện xảy ra gần đây, khẽ thở dài nói, “Không ngờ mình cũng quá máu lạnh vô tình.”

“Thì ra muội cũng biết mình máu lạnh vô tình à.”

Phượng Triêu Hoa nhướng mắt, giật mình thốt lên, “Nhị ca?” Nàng còn tưởng huynh ấy không bao giờ muốn gặp mình nữa.

Vân Tiêu Dao bước đến gần nói, “Lần cuối cùng hai chúng ta uống rượu dưới ánh trăng là khi nào nhỉ?”

“Một buổi tối vào ba năm trước. Ánh trăng khi đó đẹp hơn đêm nay rất nhiều.” Phượng Triêu Hoa nhướng mắt, “Trăng lặn gió lên. Bóng đêm luôn khiến cho con người ta phiền não.”

“Tâm tình khi ấy cũng vui hơn bây giờ.” Vân Tiêu Dao nói xong đưa cho Phượng Triêu Hoa một bầu rượu.

“Rượu này lạnh rồi, muội không uống.” Phượng Triêu Hoa nói.

Vân Tiêu Dao chau mày, “Vậy sao? Ta lại cảm thấy nó còn ấm hơn lòng người.”

“Nhị ca, giữa chúng ta không cần quanh co lòng vòng.” Phượng Triêu Hoa thở dài nói.

“Được, vậy ta nói thẳng.” Vân Tiêu Dao ném bầu rượu sang một bên nói: “Tính tình muội thờ ơ thường không thích tính toán so đo bất cứ chuyện gì, điểm này ta hiểu rất rõ. Nhưng ta không ngờ muội lại vô tình đến vậy, ngay cả thù giết hại cha mẹ cũng không để tâm.”

“Huynh muốn nghe lời nói thật không?” Phượng Triêu Hoa nói.

“Nói đi.”

“Nếu muội biết hung thủ sát hại huynh là hoàng thượng thì bất kể chuyện đến hoàng cung lấy đầu ông ta muội cũng dám làm.”

“Nhưng muội đã không làm.”

“Bởi vì muội không thể làm.” Phượng Triêu Hoa nói, “Thời điểm sát hại hoàng thượng, cũng đồng nghĩa với việc chúng ta đã tự tay phá hủy cả thiên triều.”

“Vậy thì có làm sao?” Đáy mắt Vân Tiêu Dao vằn lên tia hung ác, “Phá hủy nó mới khiến ta cảm thấy sảng khoái!”

“Lúc sinh thời phụ thân yêu dân như con, chẳng lẽ huynh cho rằng ông ấy sẽ mong muốn nhìn thấy cảnh cả thiên triều này máu chảy thành sông hay sao?”

Vân Tiêu Dao lạnh lùng nói, “Đừng nói với ta những lời chính trực nghĩa khí này. Vì muội vốn không hề xem mình là người của Vân gia.”

“Đúng, muội chưa bao giờ xem mình là người của Vân gia.” Kiềm nén đã lâu, đến nay thì Phượng Triêu Hoa không thể nào tiếp tục cất giấu những lời thật lòng muốn nói từ lâu nữa. Nàng kích động quát lên, “Muội mang họ Phượng, ở Phượng gia muội có cha, có mẹ, có tỷ tỷ. Huynh bảo muội phải làm sao chỉ trong một đêm biến mình từ người Phượng gia để trở thành người của Vân gia chứ? Huynh nói muội vô tình, vậy huynh có nghĩ tới hay không? Nếu như muội cũng giống huynh đối địch với thiên triều, vậy người cha hiện đang là tể tướng đương triều của muội phải làm sao đây? Tỷ tỷ đã gả vào phủ thái phó có kết cục gì? Tạo phản đâu phải là tội nhỏ, bị tịch thu nhà cũng không phải chỉ có một nhà Phượng gia của muội mà còn liên lụy đến cả nhà Trần gia. Huynh bảo muội phải bỏ mặc không quan tâm mấy trăm nhân mạng ở Kinh Thành để cùng huynh tạo phản sao?”

Những lời Phượng Triêu Hoa nói khiến Vân Tiêu Dao cứng họng không lời gì để nói.

Ngừng một lúc Phượng Triêu mới nói tiếp, “Nhị ca, nếu báo thù mà cái giá phải trả bằng đánh đổi thêm nhiều người thân nữa, vậy việc báo thù ấy còn cần thiết hay không?”

Vân Tiêu Dao trầm mặc hồi lâu mới nói, “Nếu người bị sát hại là Phượng Liêm, vậy muội có còn đủ tỉnh táo để phân tích được mất thiệt hơn thế này không hả?”

Phượng Triêu Hoa thành thực đáp, “Muội không biết.” Mỗi người đều có giới hạn cuối cùng của mình, mà Phượng gia chính là giới hạn cuối cùng của nàng.

“Rất tốt.” Sau khi lạnh lùng vứt lại hai chữ đó, Vân Tiêu Dao phất mạnh tay áo bỏ đi.

Rất tốt? Phượng Triêu Hoa không hiểu ý Vân Tiêu Dao nói vậy là sao, nhưng trong lòng nàng bỗng dâng lên sự bất an mơ hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.