Khi bình minh vừa ló dạng, Phượng Triêu Hoa dậy sớm một cách khác thường. Nàng đi thẳng tới gõ cửa phòng Long Liễm Thần và vào thẳng luôn vấn đề, “Ta phải rời khỏi đây ngay.” Hai chữ ‘Rất tốt’ kia của nhị ca đã quấy nhiễu làm nàng trăn trở cả đêm. Nếu không trở về Kinh Thành xem sao thì nàng cảm thấy không yên tâm được.
“Ta đi với nàng.” Long Liễm Thần nói xong lập tức mặc y phục chỉnh tề chuẩn bị đi cùng Phượng Triêu Hoa.
“Tối hôm qua ta bắt lại một tên lính hỏi biết được ra khỏi cửa cung quẹo trái cách nơi này trăm mét có một con sông, sau khi qua con sông đó là đến địa phận Nam Lăng.” Phượng Triêu Hoa dừng một chút rồi nói, “Có điều con sông này rất rộng, chúng ta phải lặn xuống nước để bơi qua. Còn nữa, nếu huynh muốn đi cùng ta thì phải để Tiểu Cửu ở lại.”
“Cái gì….Cái gì? Hai người tính vứt bỏ mặc kệ ta sao?” Không biết Long Hiểu Vân từ đâu xông ra hỏi.
“Không phải vứt bỏ mặc kệ mà chỉ là tạm thời ở lại thôi.” Phượng Triêu Hoa nói.
Long Hiểu Vân căm ghét trừng mắt nhìn Phượng Triêu Hoa nói: “Không được! Ta muốn đi theo tam ca.”
“Vậy ta sẽ đi một mình.” Phượng Triêu Hoa nói.
“Không được. Ta không thể để nàng đi một mình được.” Long Liễm Thần nói.
Long Hiểu Vân đau lòng hỏi, “Huynh muốn bỏ rơi muội?”
Long Liễm Thần không trả lời muội muội mình ngay, tự suy tính mội hồi lâu sau đó nói với Long Hiểu Vân, “Ta để Long Thất và Long Ngũ ở lại, bọn họ sẽ bảo vệ muội.”
“Không được.” Long Hiểu Vân kiên quyết không nghe, “Long Ngũ lúc nào cũng phải luôn theo sát huynh, hắn phải bảo vệ huynh.”
“Ta có thể tự bảo vệ mình.” Long Liễm Thần nói.
Long Hiểu Vân bướng bỉnh dậm chân nói, “Muội mặc kệ, huynh không được nhường hộ vệ của mình cho muội.”
“Không được bướng bỉnh.” Long Liễm Thần trầm giọng nói.
“Muội….” Long Hiểu Vân còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Phượng Triêu Hoa ngắt lời.
“Cùng đi đi.” Phượng Triêu Hoa nói với Long Liễm Thần, “Huynh đưa cô ấy đi trước đi, ta sẽ đi sau.”
“Không được!” Long Liễm Thần phản đối.
“Chỉ có cách này thôi. Chỉ cần Tiểu Cửu còn ở đây thì nhị ca sẽ lơi lỏng đề phòng với chúng ta. Vì vậy ta sẽ đổi nữ trang ở lại giả làm Tiểu Cửu, còn Tiểu Cửu sẽ giả nam trang cùng đi với huynh. Đây là cách an toàn nhất.”
Long Hiểu Vân mím môi hỏi: “Vậy còn tỷ thì sao?”
“Ta có võ công, bọn họ sẽ không ngăn cản được ta.” Phượng Triêu Hoa nói.
“Vậy…Ta để Long Thất lại cho tỷ dùng nha.” Long Hiểu Vân cảm động trước việc làm của Phượng Triêu Hoa.
Phượng Triêu Hoa lắc đầu, “Long Thất là của muội.”
“Nhưng tỷ mạo hiểm như vậy cũng là vì cứu ta mà. Hơn nữa, đâu phải ta tặng hắn luôn cho tỷ, chờ sau khi tỷ rời khỏi nơi này hội hợp với mọi người thì hắn sẽ lại tiếp tục theo bảo vệ ta.” Long Hiểu Vân nói.
Long Liễm Thần im lặng nãy giờ mới bất ngờ lên tiếng, “Hãy làm theo lời Phượng thất nói đi. Long Thất đi theo Tiểu Cửu.”
“Tam ca! Phượng thất người ta vì muội nên mới mạo hiểm, vậy mà huynh chẳng có chút nghĩa khí gì cả.” Long Hiểu Vân bất mãn trừng mắt tức giận nhìn huynh trưởng nhà mình.
Long Liễm Thần không quan tâm đến kháng nghị của Long Hiểu Vân, quay sang nói với Phượng Triêu Hoa, “Nhớ cẩn thận!”
“Huynh đồng ý dễ dàng vậy sao?” Phượng Triêu Hoa cảm thấy có cái gì không đúng.
Long Liễm Thần chuyển cho nàng cái nhìn đầy thâm ý rồi nói: “Lời nàng nói đương nhiên ta phải đáp ứng.”
Phượng Triêu Hoa hơi giật mình, ngay sau đó nhỏ giọng nói, “Ta và Tiểu Cửu đi đổi y phục.” Nàng nói xong vội lôi kéo Long Hiểu Vân đi vào phòng của Long Liễm Thần, cài luôn chốt cửa lại bỏ mặc chủ nhân của nó ở bên ngoài.
Bên trong phòng.
Phượng Triêu Hoa lấy một hộp gấm ra đưa cho Long Hiểu Vân nói: “Nếu trước tối nay ta không tới kịp hội hợp với hai người thì cô hãy mang hộp gấm này đến thanh lâu lớn nhất ở Bình Tây giao nó cho tú bà nơi đó, bảo bà ta phải tự tay đưa hộp gấm này đến tay Tứ thiếu Nam Lăng.”
Long Hiểu Vân nhận lấy hộp gấm. Hộp gấm tuy không nặng nhưng nàng có thể cảm nhận được tầm quan trọng món đồ ở bên trong khiến nàng không dám xem nhẹ lơ là, vì vậy gật mạnh đầu, nhưng cũng có một nghi vấn cần hỏi, “Nhưng ta phải làm sao để họ tin tưởng ta đây? Có tín vật không?”
“Tín vật?” Phượng Triêu Hoa cũng không biết phải làm sao, bởi vì tín vật duy nhất của nàng đang ở trong tay người nào đó rồi.
Phượng Triêu Hoa suy nghĩ lại rồi nói: “Thôi, cô cầm hộp gấm này đi đổi bạc đi.”
“Đổi bạc?” Long Hiểu Vân mờ mịt.
“Biết Phi Oanh các không?”
“Tỷ muốn ta bán hộp gấm này cho Phi Oanh các?”
Phượng Triêu Hoa gật đầu nói, “Long Thất sẽ biết cách liên lạc với Phi Oanh các. Nhớ kỹ, nhất định phải nâng giá cho thật cao, phải đúng một vạn lượng hoàng kim, không thấy đích thân Tô Tứ tuyệt đối không nhượng giá.” Tin tức càng nóng sẽ càng nhanh chuyển tới tai tứ ca. Bởi vì chuyện buôn bán có giá trị lên tới vạn lượng bạc trắng đều do huynh ấy đích thân ra mặt, hy vọng huynh ấy có thể nhận được lá thư trong hộp gấm kịp lúc.
Long Hiểu Vân gật đầu nói, “Sự tình quan trọng, vậy nên ta không được làm khó tên thúi Tử Thư đúng không?
Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, “Nhưng cô có thể lừa lấy bạc của huynh ấy.”
“Nếu khẩn cấp như vậy, ta có thể tự mình mang đến Nam Lăng mà.”
Phượng Triêu Hoa nghiêm túc hỏi, “Cô có chắc tốc độ của mình sẽ mang thư đến nơi nhanh hơn Phi Oanh các không?”
Long Hiểu Vân xấu hổ le lưỡi, “Tại người ta không biết cưỡi ngựa mà.”
Phượng Triêu Hoa cười nhẹ vỗ vỗ đầu nàng nói: “Đổi y phục thôi.”
Không lâu sau hai người cũng đi ra ngoài. Cả hai chẵng những đổi y phục cho nhau mà ngay cả phục trang cũng thay đổi luôn. Nhưng vì Phượng Triêu Hoa cao và gây hơn Long Hiểu Vân nên khi người này mặc y phục của người kia nhìn có sự chênh lệch quá khác, một thì quá lớn còn một lại quá nhỏ.
Long Liễm Thần thấy thế cũng cười khẽ ra tiếng, lại gần bên tai Phượng Triêu Hoa nói, “Mặc dù y phục có chút không hợp, nhưng trông nàng rất xinh đẹp.”
Mặt Phượng Triêu Hoa lập tức đỏ bừng bừng. Nàng biết tướng mạo mình so với người khác có thể nhìn được mắt hơn một chút, cũng từng nghe đủ lời khen ngợi khác nhau, nhưng đến khi nghe câu nói đó của trong lòng vẫn không khỏi thấy lâng lâng và ngượng ngùng.
Long Hiểu Vân nháy mắt mấy cái nhìn hai người, đáy mắt thoáng qua vẻ hứng thú thầm nghĩ: Có gì mờ ám đây!
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.” Dứt lời, Long Liễm Thần túm lại Long Hiểu Vân đang tính phi tường ra ngoài.
Long Hiểu Vân quay đầu lại dặn dò, “Tỷ phải cẩn thận nha.”
Phượng Triêu Hoa nhìn huynh muội họ khẽ gật đầu, lại nghe Long Liễm Thần nói: “Muội muốn để cho tất cả mọi người biết chúng ta tính chạy trốn sao? Im lặng đi.”
Phượng Triêu Hoa vẫn chỉ cười nhẹ, đây mới đúng là cách đối xử giữa huynh muội nên có.
Đợi hai người vượt tường đi rồi Phượng Triêu Hoa mím mím môi cúi đầu đi nhanh đi vào phòng Long Hiểu Vân sau đó đóng cửa lại.
Nửa canh giờ sau tại bờ sông.
“Tam ca, huynh quay lại đi, có Long Thất bảo vệ muội được rồi.” Long Hiểu Vân khôn khéo hiểu lòng huynh trưởng mình nói.
Long Liễm Thần cười khẽ, “Thông minh hơn rồi đó.”
Long Hiểu Vân trợn mắt nói, “Người ta vốn đã thông minh sẵn rồi. Huống chi biểu hiện của huynh rõ ràng như vậy, nhìn sơ cũng biết là huynh thích Phượng thất.”
“Muội có muốn nàng ấy trở thành tẩu tẩu của mình không?” Long Liễm Thần hỏi.
“Đương nhiên là muốn rồi. Nàng ta tốt hơn cái đám phi tử mà phụ hoàng tuyển chọn cho huynh nhiều.” Long Hiểu Vân nói.
“Rất tốt.” Long Liễm Thần giơ tay lên, căn dặn Long Thất bất ngờ hiện thân, “Sau khi cùng công chúa bơi tới bờ bên kia thì lập tức lên đường hồi kinh, nhưng đừng trở về hoàng cung mà hãy đến phủ Thái phó.”
“Muội không muốn về sớm vậy đâu.” Long Hiểu Vân không thuận theo sự an bài của Long Liễm Thần.
“Nghe lời đi. Nam Lăng và Bình Tây đều quá nguy hiểm, chỉ có Kinh Thành mới an toàn nhất. Muội cũng thấy rồi đấy, nếu không phải lo lắng muội Phượng thất sẽ không cần mạo hiểm ở lại nơi đó. Chẳng lẽ muội muốn lập lại tình huống như thế lần nữa sao?”
Long Hiểu Vân lắc đầu, “Được rồi, để muội về. Nhưng huynh phải hứa với muội, lúc trở về nhất định phải dẫn theo tỷ ấy cùng về đấy.”
“Ta sẽ cố gắng.”
“Còn cố gắng cái gì chứ? Chẳng phải huynh rất thích tỷ ấy sao?”
Long Liễm Thần vỗ vỗ đầu nàng nói, “Muội còn quá nhỏ.” Dứt lời, ra hiệu cho Long Thất khởi hành.
Long Thất gật đầu, ôm theo Long Hiểu Vân nhảy xuống sông.
“Nè, muội còn chưa nói xong mà.”
“Hồi kinh rồi nói sau.” Dứt lời Long Liễm Thần ra hiệu cho Long Ngũ hiện thân, “Quay lại bảo vệ nàng.”
“Dạ.” Long Ngũ nhanh chóng quay trở lại.
Ước chừng qua một khắc đồng hồ, Long Thất và Long Hiểu Vân cũng leo lên được bờ bên kia.
Long Liễm Thần thở phào phất tay với bọn họ, ngay sau đó vội vàng quay trở về.
Khi Long Liễm Thần chạy trở về thì Phượng Triêu Hoa mới vừa giải quyết xong một ả nha hoàn đang tính hét toáng lên.
Phượng Triêu Hoa vỗ vỗ tay phủi bụi cười nói, “Ta biết ngay huynh sẽ quay trở lại mà.” Cho nên trước đó nàng mới trực tiếp phó thác tin cho Long Hiểu Vân.
Long Liễm Thần cũng cười kéo tay Phượng Triêu Hoa lại nói: “Con đường nguy hiểm như vậy, sao ta có thể để nàng đi một mình được chứ.”
Phượng Triêu Hoa thâm tình cười cười nói: “Đi thôi, vừa rồi nha hoàn này đã phát hiện ra ta, không đi là muộn đó.”
“Phát hiện ra thì sao? Không có ai ngăn được chúng ta.” Tuy Long Liễm Thần nói thế nhưng vẫn phối hợp với Phượng Triêu Hoa phi thân rời đi.
Hai người vừa phi thân ra bên ngoài cung thì một đám binh lính tràn vào trong sân, “Không hay rồi, bọn họ đã bỏ trốn hết rồi!
Cả hai đứng ngoài tường thành nhìn nhau cười. Quả đúng như dự tính.
Hai người ung dung không hề lo lắng gì đi thẳng một mạch tới bờ sông. Nhưng không ngờ nơi đó đang có người đã đứng đợi họ.
Phượng Triêu Hoa lên tiếng gọi, “Nhị ca.”
Vân Tiêu Dao đau lòng nói: “Muội không muốn báo thù đã đành, nhưng tại sao lại đi giúp cho kẻ thù? Bảo trì trung lập đối với muội khó khăn đến thế ư?”
“Muội….” Phượng Triêu Hoa hổ thẹn cúi đầu. Nàng biết giữa tình thân và tình yêu, nàng đã lựa chọn vế sau.
Long Liễm Thần chen vào nói, “Đại ca, đệ hiểu chuyện này là phụ hoàng có lỗi với huynh, nhưng nếu như huynh thật sự muốn làm hoàng đế như thế, vậy đệ nhường nó lại cho huynh. Ngày trước huynh là một thái tử tốt, chỉ cần có thể buông bỏ thù hận trong lòng, về sau nhất định cũng sẽ là một hoàng đế tốt.”
“Huynh thật sự nguyện ý từ bỏ ngôi vị hoàng đế sao?” Phượng Triêu Hoa vừa vui sướng mà cũng nơm nớp lo sợ.
Long Liễm Thần nghiêm túc gật đầu nói, “Chỉ cần thiên hạ thái bình thì ai làm hoàng đế thì có gì khác nhau. Nếu không phải đại ca bị ‘giết hại’, nhị ca có lòng bất chính, ta sẽ không phải đảm đương chức vị thái tử này.”
Nói đến đây Long Liễm Thần nghiêng đầu nhìn Phượng Triêu Hoa, nắm thật chặt tay nàng nói: “Nếu nàng không muốn theo ta vào cung, vậy chỉ còn cách lùi một bước để có được thứ mình muốn. Ta sẽ theo nàng dù gốc bể chân trời.”
Phượng Triêu Hoa cảm thấy như có dòng nước ấm chảy xuôi vào lòng, vành mắt ươn ướt, vừa cười vừa liên tục gật đầu.
“Hay cho một màn tỏ tình thâm tình làm cảm động lòng người, đáng tiếc tất cả chỉ là lời nói suông mà thôi.” Vân Tiêu Dao cười lạnh.
Long Liễm Thần nói, “Đại ca, chỉ cần huynh nguyện ý chờ, đợi đến khi phụ hoàng thoái vị, nhất định đệ sẽ chắp tay dâng tặng giang sơn này cho huynh.”
“Ngươi cho rằng thứ ta muốn chỉ có ngôi vị hoàng đế thôi sao?” Vân Tiêu Dao khát máu nói, “Ta muốn Long Sử Chương nợ máu phải trả bằng máu!”
“Nhị ca, nghe muội, dừng tay lại đi, huynh đấu không lại hoàng thượng đâu. Huynh từng làm thái tử nhiều năm huynh nên biết thực lực của thiên triều hùng hậu đến mức nào chứ.” Phượng Triêu Hoa ra sức khuyên ngăn.
Vân Tiêu Dao cười mũi khinh thường, “Nhiều lính chưa chắc sẽ là người thắng cuộc.”
“Vậy huynh nói xem, để có được chiến thắng trong cuộc chiến tranh là gì?” Phượng Triêu Hoa hỏi ngược lại.
“Những thứ này không cần muội quan tâm, muội chỉ cần ngoan ngoãn sống ở chỗ này là đủ rồi.” Vân Tiêu Dao nói xong giơ tay phải lên, vô số cung thủ xuất hiện bao vây hai người Long – Phượng.
Phượng Triêu Hoa thấy vậy cũng thất kinh, không biết những kẻ này đến đây từ bao giờ?
Long Liễm Thần cũng thật sự không hiểu, xung quanh có nhiều cung thủ như vậy, thế nhưng hắn không hề cảm nhận được gì.
Vân Tiêu Dao nhếch môi cười nhẹ nhưng không giấu nổi vẻ ngoan độc khiến người đối diện thấy cũng phải rợn cả tóc gáy, “Lúc Long Hiểu Vân rời đi thì ta đã phát hiện ra kế hoạch của các ngươi rồi. Nếu ván đã đóng thuyền và ả cũng đã sang bờ bên kia thì ta cũng không cần phải tốn công tốn sức đi bắt trở lại làm gì. Vì vậy mà ta không muốn động thủ ngay bởi vì như thế sẽ tạo cho ta có nhiều thời gian hơn để an bài nhóm cung thủ này và chút gì đó ở trên đường các ngươi tới đây.”
Vân Tiêu Dao vừa dứt lời Phượng Triêu Hoa liền nhận ra có gì đó không ổn. Nàng lập tức âm thầm vận khí, lại phát hiện ra, chân khí tiêu tán, rõ ràng đã bị trúng độc.
Long Liễm Thần áy náy nhìn về phía Phượng Triêu Hoa. Là hắn đã liên lụy nàng. Nếu không phải vì Hiểu Vân thì người bây giờ đang ở bờ bên kia chính là nàng.
Tất nhiên Phượng Triêu Hoa hiểu được sự bất đắc dĩ đó, vì vậy chỉ lắc lắc đầu bảo y không cần phải áy náy.
Long Liễm Thần nhếch môi cười, sau đó nhướng mắt hỏi Vân Tiêu Dao: “Là độc gì?”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy cũng nhìn về phía Vân Tiêu Dao bởi vì nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc đây là loại độc gì mà có thể khiến cho cơ thể bách độc bất xâm của mình bị trúng độc.
“Trên đường các ngươi tới đây có trồng vài loại hoa anh túc đỏ, và ta đã rắc Định Hồn Tán lên nó. Yên tâm, nó sẽ chỉ khiến các ngươi ngủ ba ngày ba đêm thôi.” Vân Tiêu Dao không ngại thẳng thắn cho bọn họ biết.
“Ba ngày, huynh chỉ muốn cho chúng ta ngủ ba ngày? Đơn giản vậy sao?” Long Liễm Thần không tin.
Mà Phượng Triêu Hoa càng thêm cảm thấy lo lắng. Nàng có dự cảm, sau ba ngày sau đó, có lẽ thiên triều sẽ có đột biến. Nhưng không đợi nàng suy nghĩ thêm được gì vì ý thức đã bắt đầu mơ hồ, dần dần Phượng Triêu Hoa mơ mơ màng màng tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Long Liễm Thần thấy thế, liền nhanh tay đỡ được nàng, nhưng trong nháy mắt, đầu óc hắn cũng bắt đầu quay cuồng.
Phải ôm giữ chặt Phượng Triêu Hoa là ý thức duy nhất của Long Liễm Thần trước khi ngủ mê, và hắn cũng làm được như vậy.
“Thiếu chủ, không tách họ ra được.” Quân lính cố tách hai người ra để khiêng đi, nhưng làm thế nào cũng tách không ra được vì cánh tay của Long Liễm Thần vòng ngang hông Phượng Triêu Hoa rất chặt.
Vân Tiêu Dao thấy thế cũng thoáng dao động, trầm mặc một hồi lâu rồi nói, “Cứ để bọn họ như vậy khiêng cả đi.”
“Dạ.”
Cùng lúc này ở Kinh Thành, tại chính điện trong hoàng cung.
“Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, Thừa tướng Phượng Liêm cấu kết loạn đảng mưu đồ làm phản, làm loạn triều cương, hủy đi xã tắc của ta, quả thật tội không thể tha. Nhưng trẫm niệm tình ngươi có công với nước, nay bãi chức vị thừa tướng của Phượng Liêm, giải tán gia nô của Phượng phủ, nhốt cả nhà Phượng thị vào thiên lao, ba ngày sau xử trảm. Mặt khác, bởi vì phủ Thái phó và Phượng phủ có quan hệ thông gia mật thiết, Trần Thiên Sinh Thái phó tạm thời bị đình chỉ chức vụ để điều tra, Trần Minh Hiên Lại bộ thị lang lập tức hồi kinh thụ thẩm.”
Dường như Phượng Liêm đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay nên ông không hề có chút nao núng hay sợ hãi, mà ung dung quỳ xuống cao giọng nói, “Thần Phượng Liêm tạ chủ long ân.”
Mà Trần Thiên Sinh thì bị những gì xảy ra trước mặt dọa cho xanh mặt, vội quỳ sụp xuống nói, “Hoàng thượng, Phượng Liêm xưa nay đối với liêm đối triều đình vẫn luôn trung thành và tận tâm, ai ai cũng có thể ông ta là người không có khả năng tạo phản nhất. Có khi nào chuyện này là do có người cố ý hãm hại không?”
Hoàng thượng lạnh mặt nói, “Không phải ông và ông ta trước giờ luôn đối đầu không ai nhường ai sao? Nay lại đột nhiên lại xin tha cho ông ta hả?
“Giữa thần và Phượng Liêm chỉ đơn thuần là ân oán cá nhân mà thôi, nhưng tấm lòng trung kiên của ông ta dành cho thiên triều thì có trời đất chứng giám. Nói ông ta tạo phản có chết thần cũng không tin!” Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Sinh công khai khiêu chiến với hoàng thượng trên đại điện, mà còn biện hộ thay cho kẻ thù một mất một còn của mình.
Sau đó văn võ bá quan bất kể là phe thái tử hay phe nhị hoàng tử đều rối rít quỳ xuống cầu tình, “Xin hoàng thượng minh giám.” Không phải khai ân mà là minh giám. Điều đó có thể cho thấy mọi người đều hoài nghi chuyện tạo phản này nghiêm trọng đến mức nào.
Hoàng thượng thấy thế đột nhiên vỗ long án, giận tím mặt nói “Tất cả các ngươi đều muốn tạo phản sao?”
“Hoàng thượng bớt giận.” Mọi người đồng thanh nói.
“Người đâu, giam tội thần Phượng Liêm và Thái phó Trần Thiên Sinh vào thiên lao!” Hoàng thượng hạ lệnh.
“Dạ.” Ngự Lâm quân tiến vào giải hai người Trần – Phượng đi.
Từ đầu đến cuối Phượng Liêm không hề có một câu oán thán nào. Khi đối mặt với chất vấn của Trần Thiên Sinh, ông chỉ thản nhiên trả lời một câu: “Ta bị trừng phạt là đúng người đúng tội, nếu ông thật sự có lòng trợ giúp thì xin hãy bảo toàn tốt cho đứa con dâu của ông.”
“Chẳng biết hoàng thượng đang nhầm lẫn hay hồ đồ đây? Quan hệ thông gia gì đó ư? Ông và ngài ấy cũng có quan hệ thông gia mà, sao ngài ấy cũng không tự nhốt mình vào đây luôn đi!” Trần Thiên Sinh nói mà không cần suy nghĩ tức giận đi qua đi lại ở trong lao.
Phượng Liêm cười nhạt, “Trần huynh, hai chúng ta đấu với nhau hơn nửa đời người, trước khi ta chết có thể đình chiến âu cũng là một chuyện tốt.”
“Ai nói ta muốn đình chiến? Phượng lão đầu, ta nói cho ông biết, chỉ cần ta còn ở trong triều một ngày thì ông sẽ không phải chịu oan ức mà ra đi!” Hơn hai mươi năm là địch nhưng cũng có thể nói là bạn, Trần Thiên Sinh đã quen với việc có một người luôn đối nghịch với ông.
Phượng Liêm lắc đầu, “Ta có thể sống đến từng tuổi này, coi nhưng đã sống đủ rồi chết cũng không có gì hối tiếc. Điều duy nhất khiến ta không yên lòng chính là Triêu Hoa đứa con gái thứ hai của ta. Ta tưởng rằng mình gả con bé cho thái tử thì Nam Lăng vương sẽ dừng tay, nhưng ta sai rồi, ông ta chẵng những không dừng tay ngược lại còn ngày một thậm tệ hơn. Ta đi rồi, quan hệ giữa con bé và tỷ tỷ nó không thân thiện gì, nghĩa phụ Nam Lăng vương lại không thể dựa vào, thái tử lại càng không thể nương tựa, tương lai về sau nó chỉ còn một thân một mình biết phải làm sao đây?”
Phượng Liêm nói xong không kiềm được lã chã rơi lệ, “Sao ta có thể hồ đồ như thế chứ. Biết rõ giữa cả hai có thù không đội trời chung mà còn để Triêu Hoa gả vào Đông cung.”
Trần Thiên Sinh mờ mịt không hiểu, “Ông nói cái gì? Cái gì mà thù không đội trời chung chứ?”
Phượng Liêm gạt đi nước mắt nói, “Nếu ông có thể có an toàn ra khỏi đây thì chuyển cáo với Triêu Hoa thay ta rằng: Tuyệt đối không được báo thù mà hãy rời xa Kinh Thành, vĩnh viễn đừng quay trở lại, nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt.”
“Ta hứa với ông nhất định sẽ truyền đạt lại. Nhưng ông phải giải thích cho ta lời ông mới vừa nói đã.”
“Được.” Phượng Liêm nói, “Ta sẽ nói cho ông biết tất cả mọi chuyện. Ông cũng phải nhớ chuyển cáo với hoàng thượng đừng để cho gian kế của Nam Lăng vương được như ý.”
Trần Thiên Sinh nghiêm nghị gật đầu, “Ai dám động đến quốc bản của ta, ta thề sẽ không đội trời chung với hắn!”
Phượng Liêm thấy vậy đã có thể yên lòng. Thiếu đi một Phượng Liêm nhưng chí ít thiên triều cũng còn có một người như Trần Thiên Sinh.
Phượng Liêm mơ màng hồi tưởng lại những chuyện đã qua trong quá khứ, sau đó kể lại toàn bộ ân oán năm đó và lòng bất chính của Nam Lăng vương.