Type: tuyen nguyen
Đồng Hề tỉ mỉ lật xem đồng sử, hai năm rưỡi trước vẫn không có gì đặc biệt, nhưng sau khi Mộ Chiêu Văn được sắc phong làm Chiêu Phi, mọi chuyện đã đổi khác. Kể từ hai tháng trước, tháng nào nàng ta cũng được thị tẩm hai ngày liên tiếp.
Đồng Hề một tay chống cằm, một tay lần theo những chú thích về sinh hoạt thường ngày. Chiêu Phi là phi tử đầu tiên được Thiên Chính Đế lâm hạnh hai đêm liên tiếp, quả thật có phần khác biệt. Đồng Hề xem tiếp gia thế của nàng ta. Phụ thân nàng ta chỉ là một viên quan ngũ phẩm nho nhỏ, không có điểm nào đáng để Thiên Chính Đế đặc biệt chú ý.
Nàng bất giác nghĩ đến nữ tử tuyệt diễm nhìn mình với ánh mắt thương cảm. Đám người trong hậu cung này ngày càng thú vị rồi đây!
Ngoài việc thị tẩm của Chiêu Phi, Đồng Hề còn để ý thấy Thiên Chính Đế thường thị tẩm hai người liên tiếp trong một đêm hoặc thị tẩm cả hai người cùng một lúc. Ngón tay nàng hoảng loạn gõ lên trang sách, mãi sau mới trấn tĩnh lại được.
“Huyền Huân, Thúc Bạch, hầu hạ bản cung tắm rửa thay đồ!”
Đồng Hề đứng dậy, bước qua tấm bình phong mười hai cánh khảm ngà voi minh họa Thập nhị phủ Quảng Tây* bằng gỗ tử đàn, dang rộng hai cánh tay để Huyền Huân, Thúc Bạch cởi xiêm y cho nàng, rồi chậm rãi bước xuống bể nước nóng đang bốc khói nghi ngút.
* Thập nhị phủ nổi tiếng ở Quảng Tây bao gồm: Quế Lâm phủ, Bình Nhạc phủ, Tầm Châu phủ, Nam Ninh phủ, Tư Ân phủ, Trấn An phủ, Liễu Châu phủ, Khánh Viễn phủ, Thái Bình phủ, Tứ Thành phủ, Úc Lâm phủ và Ngô Châu phủ.
Trong chốn cung đình này, chỉ có Tử Thần cung của Hoàng đế, tẩm cung của Hoàng hậu và Đồng Huy cung của Đồng Hề là có bể tắm được dẫn nước từ suối nước nóng thiên nhiên. Nàng nhắm mắt, hít hà mùi hương trong bể.
“Là phương thuốc bản cung thích nhất trong Thiên kim dực phương của Tôn Tư Mạc*.”
* Thầy thuốc nổi tiếng thời cổ đại của Trung Quốc, là tác giả của nhiều bộ sách về y học.
Phương thuốc này có đinh hương, trầm hương, thanh mộc hương, ngọc trai, ngọc vụn, hoa thục thủy, hoa đào, bột thạch nhũ, hoa đu đủ, hoa táo tây, hoa lê, hoa sen hồng, hoa mận, hoa anh đào. Hoa và hương đập giập, ngọc trai và ngọc vụn nghiền thành bột, trộn tất cả với đậu tương, nghiền thêm ngàn lần rồi cất đi. Phương thuốc này thường được dùng để vệ sinh thân thể, rửa mặt, có tác dụng khiến da dẻ láng mịn như ngọc, đánh bay mọi mùi hôi tanh.
Huyền Huân và Thúc Bạch đứng hầu bên cạnh, thấy chủ tử vui vẻ bèn nhìn nhau cười. Huyền Huân lấy kem hương mai vàng thoa đều lên mái tóc của Đồng Hề để dưỡng tóc cho nàng, còn Thúc Bạch lấy chiếc khăn thêu hình kim phượng bằng chỉ vàng chà bả vai cho nàng.
Đồng Hề hít hà hương thơm ấm áp trong bầu không khí này. Nhớ tới ba năm lạnh lẽo ở chùa Dao Quang, nàng càng kiên định với quyết tâm của mình. Nàng thích hết thảy mọi thứ ở nơi này, dẫu rằng nó có tì vết nho nhỏ kia.
Huyền Huân lấy áo choàng trên chiếc giá mạ vàng chạm trổ hoa văn, hầu Đồng Hề mặc vào. Nàng nằm nghiêng trên sạp mĩ nhân bằng gỗ tử đàn khắc hoa sen, lật xem sổ sách, ghi chép mà Thượng cung1 ở Thượng cung cục2 đưa tới.
1. Người đứng đầu Thượng cung cục.
2. Nơi quản lí chung mọi sự vụ trong hậu cung.
Chẳng bao lâu sau đã thấy Thúc Bạch bước vào, tay cầm một chiếc lò hương bằng ngọc trắng chạm hoa sen.
“Nương nương, Ti sức3 của Thượng phục cục4 kính dâng một hộp hương long não, nô tì đốt nhé?”
3. Người chịu trách nhiệm về trang sức trong hậu cung.
4. Nơi quản lí và chịu trách nhiệm chế tác, cung cấp trang phục, trang sức trong hậu cung.
Đôi mắt sóng sánh nước của Đồng Hề liếc một, rồi nàng đáp:
“Không cần, cất đi! Bảo Thượng thực cục hằng ngày đưa chút trái cây tới đặt trong cung, chẳng phải còn thơm hơn thứ mùi hương tầm thường kia ư?”
Thúc Bạch vâng lời, lui xuống truyền lời. Thế nhưng Đồng Hề không đốt hương không phải vì lí do đó mà vì nàng sợ có người rắp tâm thêm những thứ không nên thêm vào đống hương liệu kia.
Nàng thường không đốt nến trong tẩm cung và trong điện mà thay thế bằng dạ minh châu, thoạt trông vô cùng xa hoa, nhưng làm vậy cũng chỉ để phòng hậu họa mà thôi.
“Tề Vân cô cô, ngươi tới nói với Nội thị giám5 của Nội thị tỉnh6 rằng ta muốn thay cung nữ trong Đồng Huy cung, bảo gã chọn vài người trông tử tế tới đây làm việc.”
5. Người đứng đầu Nội thị tỉnh.
6. Nơi quản lí thái giám trong cung.
Vốn là người hiểu Đồng Hề nhất, Tề Vân lập tức cáo lui để hoàn thành việc quan trọng này.
Đồng Hề mệt rũ người, nàng dùng bữa qua loa rồi lên giường nghỉ ngơi.
Đồng Huy cung.
Trong thâm cung, điều các phi tần quan tâm nhất chính là việc đêm nay Hoàng thượng ở lại cung nào. Mấy hôm trước, Hoàng thượng xuất cung tuần tra, tới hôm nay mới về, lẽ tất nhiên mọi người càng muốn biết người sẽ thị tẩm vị phi tần nào đầu tiên. Đồng Hề cũng không ngoại lệ, Hoàng đế là ông trời của nàng, là người cho nàng mọi vinh hoa phú quý.
“Tề Vân cô cô, đêm nay Hoàng thượng triệu ai thị tẩm?”
Đồng Hề nhắm mắt, nằm nghiêng trên sạp mĩ nhân, Huyền Huân đang dùng Mĩ nhân chùy để đấm bóp chân cho nàng.
“Là Chiêu Phi nương nương. Hoàng thượng cũng dùng bữa tối ở Chiêu Dương cung luôn.”
Đồng Hề không mở mắt, xem ra Chiêu Phi rất được sủng ái. Dù mới ở bên Thiên Chính Đế được một năm nhưng Đồng Hề luôn cảm thấy người thật lạnh lùng, nào ngờ người lại đối xử với Chiêu Phi khác biệt như thế.
“Cô cô, phía Nội thị giám tuyển chọn cung nữ tới đâu rồi?”
“Đã chọn theo ý nương nương rồi ạ, ngày mai sẽ đưa họ qua đây.”
Hôm sau, Huyền Huân mang tới một bộ cung trang màu tím nhạt nhưng lại bị Đồng Hề gạt đi.
“Bộ này quá thanh lịch, lấy bộ màu đỏ nhạt thêu sen vàng đi!” Đồng Hề thơ ơ nói.
Huyền Huân vội vàng mang bộ cung trang quý phái, lộng lẫy ấy tới. Hoa sen vàng được thêu bằng chỉ vàng mảnh như sợi tóc, nhụy hoa được tô điểm bằng đá quý màu vàng và ngọc trai cỡ nhỏ, tua rua bằng ngọc vụn lấp lánh như ánh sao, rực rỡ tựa ngân hà, phô bày trọn vẹn sự kiêu sa, quý phái của hoàng gia.
Thúc Bạch biết hôm nay Đồng Hề muốn trang điểm thật rực rỡ nên chải cho nàng kiểu tóc Vọng Tiên. Kiểu tóc này rất cầu kì, toát lên vẻ cao quý diễm lệ tuyệt trần. Tương truyền Hán Vũ Đế mơ gặp Vương mẫu ở Dao Trì, mọi tiên nữ mà Vương mẫu đưa theo đều búi kiểu tóc này, sau khi tỉnh giấc, Hán Vũ Đế bèn lệnh cho phi tử hậu cung búi theo. Trong cung này, ngoài hoàng hậu ra, chỉ có quý phi và công chúa dòng đích mới được búi kiểu tóc ấy.
Sau khi chải chuốt và dùng bữa sáng xong, Trưởng quan Nội thị giám Vinh công công của Nội thị tỉnh đích thân đưa mười cung nữ mà Tề Vân cô cô chọn tới Đồng Huy cung.
“Tất cả hãy ngẩng đầu lên!” Đồng Hề khẽ nói.
Gầy béo đủ cả, xem ra mỗi kiểu Tề Vân cô cô đều chọn ra một người.
Trong những đôi mắt ngước lên, có sợ hãi, có ngưỡng mộ, cũng có thờ ơ. Đồng Hề đặc biệt để ý tới cô cung nữ tỏ vẻ thờ ơ kia.
“Ngươi tên là gì?”
“Bẩm Quý phi nương nương, nô tì tên là Tiểu Thúy.”
Đối đáp rất đúng mực, giọng điệu cũng không có vẻ căng thẳng hay sợ hãi.
Đồng Hề cẩn thận quan sát Tiểu Thúy, nhan sắc xinh đẹp, tính cách nhã nhặn, cử chỉ ưu mĩ, tư thái thướt tha, dáng người uyển chuyển, có tới bảy phần giống với phong thái của Chiêu Phi.
“Tên thật của ngươi là gì?”
“Tên thật của nô tì là Kim Tuệ Phi.”
Đồng Hề trêu ghẹo:
“Kim Tuệ Phi? Tên hay lắm, trong cung này vừa hay đang thiếu một Huệ Phi*.”
* Tuệ Phi đồng âm với Huệ Phi trong tiếng Hán.
“Nô tì không dám!”
Tuy nói vậy nhưng giọng người này lại không có vẻ sợ hãi nên có, xem ra cũng là người tự tin, tham vọng. Đồng Hề gật đầu.
“Nếu ngoan ngoãn ở bên bản cung, biết đâu ngươi lại có ngày đó. Sau này hãy dùng tên thật của mình đi!”
“Tạ ơn nương nương!”
“Cha ngươi là ai?” Đồng Hề không chỉ chú ý tới diện mạo mà còn phải để tâm tới gia thế của nàng ta.
“Phụ thân nô tì là Tri huyện Song Lưu, Kim Thế Vinh.”
Đồng Hề lại gật đầu, xem ra cũng là thiên kim tiểu thư nhà quan lại, chỉ có điều một viên tri huyện chính thất phẩm quả thực chẳng có gì đáng chú ý trong hằng hà sa số gia thế của tú nữ tham gia tuyển tú, thảo nào nàng ta dù xinh đẹp đến vậy mà vẫn bị trượt.
Chín người còn lại cũng là mĩ nhân hơn người, có lẽ vì gia thế không tốt nên mới phải vào cung làm cung nữ. Mười người này thậm chí còn đẹp hơn cả tú nữ mới trúng tuyển năm ngoái.
Đồng Hề lần lượt hỏi từng người, tới cuối thì nhìn thấy một đôi mắt rụt rè long lanh nước. Người này không quá đẹp, nhưng đôi mắt lại quyến rũ vô cùng.
“Tên ngươi là gì?”
“Bẩm Quý phi nương nương, nô tì là Nhiếp Quỳnh Hoa.” Nàng ta khẽ đáp, trong giọng nói không giấu nổi nỗi vui mừng.
“Không được vô lễ, sao ngươi dám tự xưng tên ở ngoài cung?” Tề Vân cô cô xẵng giọng quát.
“Cô cô, đừng dọa nàng ta!” Đồng Hề lúng liếng liếc Tề Vân cô cô.
“Nô tì là Ngọc Nhi.”
“Cái tên Quỳnh Hoa vẫn hay hơn, đó là tên do cha ngươi đặt cho à?” Đồng Hề thấy nàng ta như thế thì đoán chắc không phải con cái nhà có gia thế.
“Dạ không phải, nô tì thấy hai chữ Quỳnh Hoa nghe hay hơn nên mới xin phụ thân đổi tên.”
Tề Vân cô cô rùng mình, không ngờ nàng ta lại nhìn nhầm, xem ra tham vọng của người này không hề nhỏ.
“Vậy sau này bản cung sẽ gọi ngươi là Quỳnh Hoa. Cha ngươi buôn bán gì?”
“Bẩm nương nương, cha nô tì mở một tiệm gạo.” Giọng Quỳnh Hoa có phần xấu hổ, trước giờ nàng ta không thích người khác hỏi tới gia thế của mình, nhưng Quý phi đã hỏi, không thể không trả lời.
Đồng Hề giữ lại cả mười cung nữ này, nâng số lượng cung nữ chính thức trong Đồng Huy cung lên mười hai người.
“Nương nương à, ả Quỳnh Hoa kia thật vô lễ, sao người lại giữ ả ta lại? Chỉ trách nô tì vô dụng, chọn phải hạng người như thế!” Tề Vân cô cô bắt đầu tự trách.
“Cô cô không cần tự trách, một cô gái xinh xắn, hoạt bát như vậy, trong cung không có nhiều, huống chi nàng ta còn có chút thủ đoạn. Nàng ta chắc chắn đã hối lộ Nội thị giám Vinh Thăng nên mới có cơ hội được đưa tới trước mặt cô cô. Người như thế chẳng phải thú vị lắm ư?”
Đồng Hề cười rạng rỡ rồi quay đầu dặn dò:
“Để Quỳnh Hoa hầu hạ trà nước cho bản cung đi!”
Suốt một ngày dài, nàng cũng thấm mệt rồi, bèn bước vào tẩm cung nghỉ ngơi, sai Quỳnh Hoa bưng trà tới.
Quỳnh Hoa cũng là người nhanh nhẹn, chỉ trong một ngày đã nắm rõ sở thích của Đồng Hề. Nàng ta rụt rè bước vào tẩm cung, sự xa hoa của nơi đây khiến chân nàng ta không sao nhấc lên nổi.
Đồng Hề nằm nghiêng trên sạp mĩ nhân dưới khung cửa sổ, nhìn về phía nam.
Quỳnh Hoa lén quan sát tẩm các. Nơi này có một cánh cửa cong cong hình mặt trăng bằng gỗ tử đàn chạm hoa cúc, ở giữa là tấm rèm thủy tinh màu tím nhạt như đang phản chiếu thứ ánh sáng mê ly, mơ màng, phía sau tấm rèm là bức bình phong khung gỗ tử đàn chạm khắc hình hoa cỏ và đính đá quý, còn bên trong nữa như thế nào thì không nhìn rõ. Quỳnh Hoa khẽ thở dài, nàng ta thật muốn biết tẩm thất của Quý phi xa hoa đến cỡ nào.
Nhưng nàng ta không dám lỗ mãng, vội vàng bưng chén trà tới trước mặt Đồng Hề.
“Đặt trên bàn trang điểm trong tẩm thất, lát nữa bản cung sẽ vào sau.”
Nghe vậy, Quỳnh Hoa bèn sung sướng bước qua tấm rèm thủy tinh.
Đồng Hề và Tề Vân cô cô mỉm cười nhìn bóng lưng nàng ta. Tề Vân còn bĩu môi ra chiều khinh bỉ. Xuất thân thấp kém cũng chỉ đến thế mà thôi!
Quỳnh Hoa vừa rảo bước qua tấm bình phong bèn nhìn thấy một chiếc giường lớn bằng gỗ trầm hương nạm vàng khắc cửu long tứ phượng cùng với màn rèm hai lớp, lớp bên trong là tấm lụa mỏng màu trắng xanh, phía trên còn thêu kim tuyến. Trên giường bày gối Thanh Ngọc Bao Hương đặt trên tấm nệm lót bằng lụa tơ tằm mềm mại mát lạnh, phủ thêm chiếc chăn bằng gấm Vân Cẩm thêu hoa mẫu đơn.
Quỳnh Hoa có nằm mơ cũng không thể ngờ tẩm cung của Quý phi lại hào nhoáng đến thế. Nàng ta ngưỡng mộ tới đỏ cả mắt. Trong đầu nàng ta lúc này chỉ có một suy nghĩ rằng nàng ta cũng phải được ở trong căn phòng thế này mới không phí hoài một đời.
Tề Vân lạnh lùng nhìn Quỳnh Hoa nay đã mềm nhũn cả hai chân.
“Bưng trà xong còn không mau lui ra!”
Bấy giờ Quỳnh Hoa mới hốt hoảng xin cáo lui.
“Nương nương, sao người lại làm vậy?” Tề Vân cô cô thắc mắc.
“Quỳnh Hoa chỉ là con nhà thường dân, nếu không bị kích thích mạnh thì sao có chí tiến thủ? Nếu vậy há chẳng phụ công bồi dưỡng của ta ư?” Đồng Hề cười đáp.
Thấy kẻ khác ngưỡng mộ cuộc cống của mình, nàng bất giác cảm thấy thỏa mãn.
Chẳng bao lâu sau, Thái hậu sai người tới truyền lời bào Đồng Hề tới Trường Tín cung một chuyến.
Đồng Hề cười thong dong, bình chân như vại.
“Quả nhiên ả ta không nhẫn nhịn được nữa rồi.”
Mấy hôm nay, Đồng Hề lật xem các ghi chép trong hậu cung, biết rằng Thái hậu sắp không ngồi yên được nữa. Kể từ sau khi Hoàng thượng hồi cung, Chiêu Phi đã được thị tẩm ba ngày liên tiếp, chiếm trọn ngày thị tẩm của Lương Sung viện.
Đồng Hề chống cằm, nghĩ bụng không biết việc Chiêu Phi được thị tẩm ba ngày liên tiếp là may hay họa đây? Hoặc chăng Chiêu Phi thực sự có thủ đoạn mê hoặc Thiên Chính Đế? Đồng Hề cũng rất tò mò.
Nhưng đối với chuyện Chiêu Phi được thị tẩm mấy ngày liên tiếp, nàng không những không thấy khó chịu mà còn rất vui vẻ.