Trần Duyên

Chương 139 - Vạn Ty Thanh Can Kiếm 6

trước
tiếp

Dương Quốc Trung cười nói:

“Một chút chuyện nhỏ, Vương gia không cần để ở trong lòng.”

Lý An gật đầu, mặc dù trong lòng hắn vẫn thấp thỏm bất an, nhưng nếu Dương Quốc Trung đã nói vậy, thì hắn cũng không tiện hỏi nhiều.

Lúc này ngoài điện xẹt qua một trận cuồng phong, mơ hồ truyền đến từng đợt tiếng quỷ khóc thần sầu.

Sau tấm bình phong bỗng vang lên một tiếng rắc giòn tan, sau đó là từng đợt, từng đợt tiếng sư tử hống, cuối cùng đông một tiếng, hình như có một vật gì rơi xuống.

Keng một tiếng, kim bôi (chén vàng) trong tay Cao Lực Sĩ rơi xuống đất, rượu đỏ bắn tung tóe lên người.

Thế nhưng những thị nữ xung quanh đang run rẩy toàn thân, hoàn toàn không chú ý tới y phục Cao Lực Sĩ bị bẩn.

Cao Lực Sĩ cũng không so đo với bọn thị nữ, chỉ run giọng nói:

“Cái… cái xe…”

Dương Quốc Trung đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía bình phong, nhưng mới đi được vài bước, dưới chân truyền đến một tiếng ‘tách’.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, liền hoảng sợ lùi lại hai bước.

Lý An cũng kinh hãi đứng lên.

Máu tươi từ trong tuôn ra, vừa rồi Dương Quốc Trung chỉ lo nhìn về phía bình phong, không chú ý dưới chân, khi dẫm lên mà vẫn chưa phát giác.

Máu tươi ồ ạt chảy ra, lan khắp xung quanh, trong chớp mắt đã chảy tới dưới chân Lạc Dương vương Lý An. Nhìn lại nơi xuất phát của máu, chính là xuất phát từ phía sau bình phong!

Lý An mặt tái mét, hắn đi tới hành lang, lập tức thò tay vào cơ quan, bình phong bạch ngọc ầm ầm thụt xuống, để lộ ra Bát Thụy Định Quân Xa.

Vốn con sư tử bằng đá đen đang oai phong lẫm lẫm ở trên xe, bất ngờ bị lăn xuống đất, đầu của con sư tử bị gãy lăn qua một bên.

Từ cổ của nó, máu tươi không ngừng tuôn ra cuộn trào mãnh liệt giống như là một dòng nước suối, thật không sao hiểu nổi, tại sao một con sư tử nhỏ như vậy, mà lại chứa nhiều máu đến thế?

Phượng Hoàng trên Bát Thụy Định Quân Xa cúi đầu xuống, Bạch Hổ nằm sấp, Kỷ Lân ở giữa mất dần độ sáng bóng.

Bây giờ, ngay cả Dương Quốc Trung xưa nay vẫn trấn định cũng có chút biến sắc.

Ngoài điện có một trận cuồng phong thổi qua!

Tượng Linh Quy trên Định Quân Xa phát ra một tiếng rên rĩ, liều mạng duỗi cái cổ dài ra, sau đó chỉ nghe ‘bạch’ một tiếng, mai rùa bay lên không trung, chỉ lưu lại một cái xác rùa huyết nhục mơ hồ!

Lại thêm một dòng suối máu phun ra.

“Những quỷ binh này đến tột cùng muốn làm gì? !”

Long Tượng Thiên Quân khó khăn từ trong đám gạch vụn bò ra, cơ thịt trên mặt không ngừng run lên, căm tức nhìn xà thân cực lớn đang bay lượn trên không.

Thế nhưng hắn tức giận thì tức giận, vẫn cố gắng đè nến tiếng chửi rủa xuống thật nhỏ, cơ hồ là nhỏ như tiếng muỗi kêu, chỉ có Bạch Hổ Thiên Quân có nhĩ lực thật tốt, mới có thể nghe rõ ràng.

Bạch Hổ Thiên Quân nửa ngồi nửa quỳ trên phế tích, tay trái vẫn run rẩy liên tục. Hắn liếc mắt nhìn Hoàng Xà, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:

“Thứ này dường như là Phong Đô Huyền Xà… Thế nhưng Hoàng Xà không phải vẫn luôn ở Hoàng Tuyền hay sao, không có chuyện gì sao lại chạy đến đây? Ai, mặc kệ nó, ngươi vừa mới tìm lại được tính mạng, chuyện vừa rồi thật quá nguy hiểm!”

Long Tượng Bạch Hổ nhị vị thiên quân vừa mới trải qua một trận ác chiến, may mắn có thể tiêu diệt toàn bộ, lúc này mới nhớ lại, ngay cả mình cũng không hiểu được việc này.

Quỷ binh đả thương người một cách vô hình, cho nên hai vị Thiên Quân mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng biểu hiện bên ngoài thì một chút trầy xướt cũng không có, chỉ là một chân của Long Tượng Thiên Quân tê dại, nặng trĩu, không còn linh hoạt, tay Bạch Hổ Thiên Quân thì run rẩy liên tục.

Bọn họ biết Quỷ binh đả thương người, kỳ thực đều là do ảo ảnh trong lòng mình, chỉ cần tâm trí vững vàng, nhìn thấy tất cả ảo giác của bọn Quỷ binh, thì không bị chút tổn thương nào.

Nhưng mà việc này nói thì dễ, nhưng muốn chịu đựng mấy chục lần đao kiếm chém vào cơ thể, trên đời này có mấy người chân chính chịu được?

Long Tượng Thiên Quân thở dài một hơi, nói:

“Huynh đệ chúng ta lần này đến Lạc Dương, vốn là muốn tìm một nơi có tiền đồ, sao mọi thứ hết lần này tới lần khác đều không thuận lợi? Gặp yêu ma xuất thế không nói, nhưng sao lại xuất hiện một thứ lợi hại như vậy?”

Hắn còn chưa dứt lời, từ trên không trung đánh xuống hơn mười đạo hoa văn nhàn nhạt màu hổ phách vào hai người. Nhị vị thiên quân ánh mắt độc đáo, thấy rõ lợi hại trong đó, lập tức đứng lên, chạy trối chết.

Nhưng mà những đạo ánh sáng đó nhiều như mưa, Long Tượng Thiên Quân trên đùi đang mang thương tích, chân nguyên lại hao tổn hết bảy tám phần, vừa chạy vài bước, một đạo ánh sáng đã đuổi tới, xẹt qua đùi hắn, lưu lại một vết thương sâu tới tận xương.

Long Tượng Thiên Quân rống lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất, trong lúc nhất thời không đứng lên nổi.

Nếu là tổn thương da thịt bình thường, cho dù là cắt đứt cả cái chân, Long Tượng Thiên Quân cũng có thể ngự khí bay đi. Thế nhưng bị Hoàng Xà khí cắt trúng thì làm sao có thể như bình thường?

Bị trúng một kích đó, chân nguyên trong cơ thể của Long Tượng Thiên Quân vẫn bị hỗn loạn, lại có hiện tượng tan biến, không thể ngồi dậy nổi.

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Thêm mấy đạo quang văn đánh lên người Long Tượng Thiên Quân.

Trên không trung hơn mười con mắt của Hoàng Xà đang nhìn chằm chằm vào thân thể hắn, hơn mười đạo quang văn theo sát nhau bay đến, định đem Long Tượng Thiên Quân băm thành vạn mảnh!

Bạch Hổ Thiên Quân vốn đã chạy ra hơn mười trượng, khi thấy Long Tượng Thiên Quân ngã xuống đất, lập tức cắn răng, lấy ra một tấm lá chắn Tứ tượng bằng thép màu xanh giơ lên trên đầu, chân phát lực, trong nháy mắt đã trở lại bên cạnh Long Tượng Thiên Quân, một tay xách hắn lên.

Bạch Hổ Thiên Quân vừa quay người lại, phía sau bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng vang lớn, sau đó vài đạo quang văn dùng thế không thể kháng cự, đánh hắn ngã xuống.

Bạch Hổ Thiên Quân đau đớn kêu lên, phun ra một ngụm máu, lá chắn Tứ Tượng hộ thân bị vỡ thành bốn năm mảnh, quần áo trên lưng bị thủng lỗ chỗ, trên lưng dần hiện ra một vết thương thật dài, cho đến lộ ra hai bên xương sườn mới ngừng lại.

Bạch Hổ Thiên Quân thấy trên không trung lại có thêm mấy đạo quang văn đang đánh tới, vì vậy hít sâu một hơi, xách theo Long Tượng Thiên Quân, chạy về phương xa.

Long Tượng Thiên Quân không nhìn thấy thương thế của Bạch Hổ nên vội vàng kêu lên:

“Thương thế của ngươi sao rồi?”

Bạch Hổ vẹo thật nhanh, tránh thoát một đạo quang văn, lắc đầu nói:

“Ta không bị thương, không có gì đáng ngại!”

Long Tượng đâu chịu tin, thấy quang văn trên không trung ngày càng nhiều, lập tức kêu lên:

“Ngươi là đồ hỗn trướng, khi dễ ta nhãn lực không tốt ư? Mau ném ta xuống! Ngày sau khi ngươi vinh hoa phú quý, nhớ đốt cho ta một nén hương là được!” Hắn một bên nói, một bên giãy dụa, nỗ lực giãy dụa từ tay Bạch Hổ.

Nhưng mà Bạch Hổ không biết lấy sức lực từ đâu ra, một tay nắm chặt Long Tượng, làm cho hắn không thể nào thoát ra được. Hắn vừa chạy vừa nói:

“Huynh đệ chúng ta… còn chưa cùng hưởng vinh hoa phú quý, sao có thể… để ngươi xuống cửu tuyền… một mình khoái hoạt được? !”

Quang văn từ trên không trung rơi xuống như mưa, Bạch Hổ không thể né tránh toàn bộ, lại trúng phải một đạo quang văn, đau đớn kêu lên, ngã xuống mặt đất, không ngừng co giật.

Trong nháy mắt Bạch Hổ Thiên Quân lại xoay người đứng lên, ôm lấy chân Long Tượng Thiên Quân, kéo hắn từng bước một đi sâu vào nội thành Lạc Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.