Huệ Tiên đưa Hán Sơn vào một căn phòng tráng lệ. Vách phủ gấm thêu, cửa treo lụa hồng. Phẩm vật trang trí toàn bằng vàng ngọc. Góc trong cùng là chiếc giường khảm ngà, nệm gối vô cùng hấp dẫn.
Vương Hán Sơn ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ quý cẩn ốc xà cừ mát lạnh, nhưng chàng vẫn đeo thanh đại đao trên lưng.
Bật cười khanh khách, Huệ Tiên bảo :
– Vào phòng riêng của thiếp, sao chàng không cởi đao cho thoải mái?
Hán Sơn lắc đầu :
– Không, ta sẽ đi ngay sau khi hỏi nàng một việc.
Vừa nói chàng vừa liếc nhìn qua song cửa. Bên ngoài trời đã tối, trong phòng rực rỡ ánh đèn lồng soi vào dung mạo kiều diễm và thân hình Huệ Tiên như có sức cuốn hút mê hồn.
Nụ cười của ả càng thêm huyền hoặc :
– Chàng cần hỏi việc gì, mà ngang nhiên đột nhập thanh lâu này?
Hán Sơn đáp ngay :
– Ta muốn hỏi thăm tin tức về người con gái tên Thượng Quan Linh Phụng.
Huệ Tiên nhướng mắt :
– Nàng ấy có liên quan gì với chàng?
– Hãy trả lời ta, đừng cật vấn.
– Ghê quá nhỉ? Nếu thiếp không trả lời.
– Nàng nhất định phải đáp lại câu hỏi của ta.
Hán Sơn gằn giọng, và tay chàng vươn lên nắm lấy cán đao.
Tiếng cười của Huệ Tiên vẫn giòn tan như thách thức :
– Ôi, gương mặt xấu xí của chàng nổi giận lại càng quyến rũ ta vô cùng. Chàng đừng tưởng lọt vào phòng ta với thanh đại đao kia là có thể áp đảo được Huệ Tiên này. Tại sao chàng biết ta nắm được tin tức người con gái ấy mà hỏi chứ?
Vương Hán Sơn trả lời thẳng thừng ngay không úp mở :
– Nàng phải biết, vì nàng là tình nhân của Vạn Độc Thần Ma.
Huệ Tiên vươn bộ ngực căng phồng, mắt vô cùng tình tứ :
– À, thì ra chàng cũng đã biết rõ về thiếp. Coi như chàng đã gõ đúng cửa hỏi thăm rồi đó.
Hán Sơn nhỏm mình tới :
– Vậy hãy trả lời ngay, đừng vòng vo nữa, ta không có thời gian.
Cánh tay tròn lẳn, trắng mịn của Huệ Tiên phẩy nhẹ :
– Đừng nóng, người con gái ấy vẫn được an toàn.
Vui mừng lộ trên ánh mắt, Vương Hán Sơn lật đật hỏi :
– Hiện giờ Thượng Quan Linh Phụng đang ở đâu?
Huệ Tiên lại mỉm cười :
– Qua tin tức từ Vạn Độc Quỷ môn thì hiện tại Thượng Quan Linh Phụng đang đi cùng một gã trai.
Vương Hán Sơn giật mình, nhưng vội lắc đầu :
– Đừng nói láo, Linh Phụng không bao giờ phiêu bạt với chàng trai nào cả.
Huệ Tiên cười khẩy :
– Chàng không tin lời ta, thì đừng nghe ta nói nữa. Vạn Độc Thần Ma cũng theo dõi người con gái ấy nên tin tức của lão không sai.
– Vậy nàng biết tên gã ấy chăng?
– Sao không biết, hắn tên Tống Phi Bằng.
Tâm thần Vương Hán Sơn rúng động, nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh.
Chàng tiếp :
– Tống Phi Bằng? Nàng nghe không lầm chứ?
– Lầm sao được, Tống Phi Bằng là con trai của Độc Long Quái Cước Tống Phi Báo chủ nhân Tống Linh võ đường đấy.
Tim Hán Sơn đau nhói như vừa trúng một mũi tên và chàng cảm thấy mình tự nhiên ngộp thở.
Chàng như chồm bắn vào Huệ Tiên :
– Hãy cho ta biết Linh Phụng và Phi Bằng đang ở nơi nào?
Huệ Tiên khúc khích cười :
– Ta chỉ nói cho chàng biết với điều kiện…
– Điều kiện gì?
– Chàng phải ở đây với ta ba tháng.
Hán Sơn bừng nổi giận :
– Tại sao những ba tháng?