Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 39 - Hồi 039

trước
tiếp

Thời gian trôi qua trong một giấc Vu Sơn mê đắm và chàng trai bừng tỉnh khỏi chất men dâm tửu vừa tan.

Nhỏm dậy bàng hoàng Vương Hán Sơn vội khoác nhanh y phục. Chàng liếc nhìn Huệ Tiên, cô ả nằm dài hàng mi cong khép chặt, đôi môi như điểm nụ cười thỏa mãn.

Chàng tự ghê tởm mình và hiểu ra mình đã sa vào cạm bẫy của cô ả chúa động dâm bôn. Nhấc ngay thanh đại đao dựng bên vách, chàng vung lên một đường như làn chớp.

Nhưng Huệ Tiên đã nhanh nhẹn lẩn mình vào trong vách gấm.

Phụp…

Lưỡi đao chém xuống mặt nệm lùng nhùng và Huệ Tiên từ góc trong phóng nhanh một ngọn cước vào mặt Hán Sơn.

Cước phong vụt tới như gió lốc, chàng trai vội lách mình tránh khỏi ngọn cước thần tốc của Huệ Tiên và thềm khen cô ả phản ứng quá lanh lẹ.

Dựa mình sát vách, Huệ Tiên trừng mắt :

– Xú Diện Khách, chàng đang nằm trong tay ta. Chỉ cần một tiếng báo động chàng khó lòng thoát khỏi vòng vây của các cao thủ Vạn Độc Quỷ môn bảo vệ thanh lâu này.

Qua một khắc phân tâm bởi lời hăm dọa của Huệ Tiên, chàng trai lại chuyển mình xông tới. Song cánh tay nữ nhân đã kịp vung lên, với hai vật lạ phóng thẳng vào chàng.

Vương Hán Sơn khựng lại…

Cùng một lúc Vương Hán Sơn cảm thấy một vòng nhớt quanh cổ và có một loại côn trùng bám ngay giữa trán.

Tiếng cười của Huệ Tiên như gáo nước lạnh tạt vào mặt chàng trai, giọng nói của nàng lanh lảnh :

– Khôn hồn hãy đứng yên đừng nhúc nhích, chỉ cần một cử chỉ rung nhẹ là chàng tiêu mạng. Hẳn chàng cũng biết loài Bạch Linh xà cùng con độc tằm xứ Lão Qua chứ? Hai con vật nguy hiểm ấy đã sẵn sàng nơi yếu huyệt của chàng rồi, chớ coi thường mà chàng chết thảm đấy.

Vương Hán Sơn lạnh buốt sống lưng. Chàng đã cảm nhận được con rắn nhỏ bằng chiếc đũa quấn quanh cổ chàng và con độc tằm hiện nằm trên trán. Loài Bạch Linh xà tuy nhỏ nhưng nọc độc ghê gớm, khi đã bị nó mổ thì vô phương cứu chữa. Còn độc tằm xứ Lão Qua cắn kẻ nào, kẻ ấy không tránh khỏi cái chết thâm tín cả thân mình.

Thấy chàng trai đã chịu đứng yên như pho tượng, Huệ Tiên lại bật cười giọng trêu chọc :

– Thế là ngoan đấy. Chàng nên biết điều khiển được những loài động vật này phải là tay tuyệt nghệ và trong bàn tay ta có thoa thuốc bí truyền mới dám nắm bắt chúng. Vậy để ta không phải sử dụng đến mấy con vật ghê khiếp này, chàng hãy ngoan ngoãn ở đây với ta trong ba tháng.

Vương Hán Sơn gằn giọng :

– Trong chốn thanh lâu này bọn nam tử vào ra dập dìu, sao nàng còn buộc ta phải ở đây làm trò trăng gió?

Huệ Tiên mỉm cười :

– Tại ta yêu thích gương mặt xấu trai của chàng đó. Bao lâu nay ta mới chọn được một lão xấu xí như Vạn Độc Thần Ma, vậy mà chàng còn xấu hơn lão nữa, quả thật là quý hiếm đối với ta.

Chàng trai không ngăn được một tiếng cười :

– Chỉ ưa kẻ xấu trai, thật là chuyện lạ.

Lắc đầu mấy cái, Huệ Tiên liền bảo :

– Chẳng có gì lạ đâu. Chỉ vì ta muốn có một người chung chăn gối với ta trong một thời gian dài, không san sẽ với ai khác. Nhưng trước đây gã nam nhân nào làm người tình của ta trong chốn thanh lâu này đều không tránh được tật tham lam, tằng tịu với bọn kỹ nữ của ta, hoặc lén lút với đàn bà con gái chỗ khác. Bởi vậy ta cần những kẻ xấu xí như Vạn Độc Thần Ma hoặc như chàng… Bọn đàn bà con gái đều xa lánh thì mới là gã đàn ông của riêng ta, để ta luyện những tuyệt chiêu Âm Dương Bạch chân khí…

Hán Sơn nhướng mắt :

– Nàng có Vạn Độc Thần Ma rồi, còn quơ thêm ta làm gì nữa?

Huệ Tiên đáp ngay :

– Một người đàn ông chẳng đủ cho ta luyện pho bí kíp. Vả lại lão Vạn Độc Thần Ma quá đa đoan công việc, cứ ba tháng mới về thăm ta một lần…

Hai con vật cực độc và quái quỷ cứ rọ rạy làm Hán Sơn khó chịu, song chàng không dám cựa mạnh bởi chỉ một phản ứng nhẹ cũng làm chúng cắn ngay, hết sức nguy hiểm…

Chàng đành phải kêu lên :

– Ôi, nàng gỡ giùm ta hai con vật quái quỷ này đi, rồi muốn nói chuyện gì cũng được.

Huệ Tiên lại cười :

– Vậy là chàng chấp nhận điều kiện của ta rồi phải không?

Hán Sơn không dám gật đầu, bởi sợ thân mình lay động, chàng chỉ đáp vội :

– Ta chịu, ta chịu rồi…

Hai bàn tay Huệ Tiên phẩy nhẹ, nàng đã thu hồi Bạch Linh xà và con độc tằm Lão Qua. Tuy là kẻ gan góc và có võ công, Hán Sơn cũng vẫn toát mồ hôi lạnh bởi hai con vật cực độc ấy.

Những tiếng cười khúc khích của Huệ Tiên khiến Hán Sơn muốn giết quách cô ả… Nhưng lại gớm đôi tay quái quỷ kia. Chàng biết cô ả tinh ranh và lanh lẹ ngoài sức tưởng tượng của chàng… Chỉ còn cách trì hoãn để chờ cơ hội.

Biết mình đã thắng thế, Huệ Tiên nhấc thanh đại đao trên nệm quăng vào góc phòng, rồi cười ngả ngớn :

– Thôi đêm hãy còn dài, chàng hãy lại đây với ta…

Đành phải kiên nhẫn chịu đựng, Hán Sơn vừa toan bước tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.