Quan Sơn Nguyệt đứng bên ngoài, bình tĩnh theo dõi cuộc giao đấu giữa Lạc Tiểu Hồng và Nhất Luân Minh Nguyệt, đồng thời cũng quan sát thái độ của hai lão nhân.
Chàng nhận ra, họ là những bậc đã đạt mức thượng thừa của vũ học, hơn nữa, chàng lại còn biết hai vị hẳn là những người có tên trong Phong Thần Bảng. Bởi, Vạn Lý Vô Vân đã nói đến ba tiếng Tiểu Tây Thiên, mà nơi đó, theo chàng nghĩ, là địa phương phát xuất ra cái bảng bí mật Phong Thần.
Họ từ Tiểu Tây Thiên đến đây, hiển nhiên lai lịch của họ liên quan đến Phong Thần Bảng.
Nhận ra điều đó, chàng thừa hiểu Lạc Tiểu Hồng chưa phải là đối thủ của Nhất Luân Minh Nguyệt.
Đáng lý ra, chàng phải vào cuộc ngay để tiếp trợ nàng, đề phòng mọi sơ thất tai hại xảy ra. Song, nhìn qua cuộc chiến, chàng thấy Nhất Luân Minh Nguyệt không hề vận dụng công lực đánh trả lại nàng. Lão nhân không ác ý, thì nàng sẽ không bị nguy hại đến tánh mạng, như chàng còn cần gì phải can thiệp?
Nhưng, cuối cùng, lão nhân chế ngự được nàng, lại mang nàng lên trên tảng đá, vô hình trung chàng lo ngại thực sự cho Lạc Tiểu Hồng chàng mất cả bình tĩnh, cứ tưởng là Lạc Tiểu Hồng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên chàng vọt mình tới, nắm đầu dây phía dưới giật mạnh.
Sợi dây đó, là ngọn nhuyễn tiên của Lạc Tiểu Hồng một đầu lơi lỏng bên ngoài, để giao chiến, đầu kia buộc dính nơi tay.
Quan Sơn Nguyệt giật mạnh, dây lôi luôn Lạc Tiểu Hồng xuống bên dưới.
Nhất Luân Minh Nguyệt đáp xuống tảng đá, sững sờ.
Quan Sơn Nguyệt sôi giận, quát:
– Đã thuộc hàng tiền bối, sao nỡ hạ độc thủ đối với bọn hậu sanh? Tiền bối hành động như vậy, chẳng sợ giang hồ sỉ tiếu cho à?
Nhất Luân Minh Nguyệt càng sững sờ hơn. Lão thất vọng ra mặt. Một lúc lâu, lão thở dài, thốt:
– Cũng được! Ngươi muốn nói gì lão phu, cứ nói, tùy tiện nói. Ngươi yên trí, lão phu chẳng bao giờ có một phản ứng nào.
Vạn Lý Vô Vân trố mắt:
– Tại sao thế, Minh Nguyệt? Ta thấy rõ, ngươi đắc thủ rồi mà, sao bỗng nhiên lại buông lơi?
Nhất Luân Minh Nguyệt thừ người ra đó, chẳng nói tiếng gì.
Lạc Tiểu Hồng cũng chẳng biết sự tình đã xảy ra như thế nào cứ tưởng là tự nàng giải thoát cho nàng, nên cao hứng vô cùng gọi Quan Sơn Nguyệt, thốt rối rít:
– Đại ca ơi. Tiểu muội sử dụng ngọn nhuyễn tiên tuyệt diệu quá cái đầu roi đánh trúng lão ta …
Vạn Lý Vô Vân thấy nàng ngông cuồng, tự đắc quá độ bất giác nổi giận, buông chén rượu xuống tảng đá, rồi phi thân đáp trước mặt nàng, đồng thời quát lớn:
– Lão mập ấy dù có đối xử bất nhã với ngươi, tuy nhiên ngươi phải nhận thấy là lão ta chẳng có ác ý chút nào, bất quá lão muốn đùa nơi ngươi để tạo một cái hứng thú cho tất cả cùng cười vui, tại sao ngươi lấy giả làm thiệt, quyết thi triển những chiêu độc, dồn lão vào con đường cùng?
Lạc Tiểu Hồng ương ngạnh thành tánh, hét trả:
– Ai dồn lão ấy vào đường cùng chứ?
Vạn Lý Vô Vân «hừ» một tiếng:
– Lão ấy có nói cho ngươi nghe rồi, ngươi quên sao? Lão ta bình sanh chẳng hề giao đấu với ai quá hai mươi chiêu, qua cái số đó rồi, là cầm như lão tử vong, nhưng lão vẫn kéo dài cuộc đấu với ngươi đến chiêu thứ mười chín, đáng lẽ ngươi phải thấy chỗ lão muốn đùa chứ? Ngươi tài sức bao nhiêu mà lão phải đánh đến chiêu mười chín? Cho ngươi biết, nếu cần đánh chết ngươi, lão chỉ xuất thủ qua một chiêu đầu thôi, là ngươi mất mạng ngay. Thế mà ngươi ngoan cố, cứ đánh luôn đánh mãi đến hai mươi chiêu! Với chiêu cuối cùng, lão bắt buộc phải đánh bại ngươi, đánh bại để lão khỏi phải tử vong, đánh ngươi bại để bắt buộc ngươi ăn thịt nướng, thiệt hại gì cho ngươi đó, mà ngươi phản công bằng độc thủ?
Lão «hừ» lớn hơn một chút, gằn từng tiếng tiếp:
– Ngươi đáng ghét quá chừng, thế là ngươi muốn lão không đắc thủ với chiêu thứ hai mươi thế, là ngươi dồn lão vào đường cùng! Còn biện bạch gì nữa?
Lạc Tiểu Hồng cười lạnh:
– Ai bảo lão ra cái hạn định hai mươi chiêu một cách quái dị như thế? Đúng là một quy củ của kẻ điên cuồng đó. Quy củ của lão thế nào thì mặc lão có can gì đến tôi mà lão trượng lại trách cứ tôi? Lão trượng cho rằng tôi hạ độc thủ, chứ lão chẳng hạ độc thủ trước tôi à? Độc thủ của lão hại chết tôi kia mà!
Cũng như lão nhân, nàng dừng lại, «hừ» một tiếng, rồi tiếp:
– Người ta không trách cho chẳng ơn người ta, trái lại còn trách ngược!
Trên đời sao lại có những người vô lý thế?
Vạn Lý Vô Vân đuối lý, im lặng.
Nhất Luân Minh Nguyệt thở dài, thốt:
– Thôi lão ốm ơi! Cầm như xong cho ta rồi vậy! Sự tình đã như thế thì có nói chi nhiều cũng vô ích! Có đáng trách chăng là tại ta có tánh cợt đùa, không ngờ ta phải chết vì cái tánh đó!
Vạn Lý Vô Vân lộ vẻ ảm đạm:
– Minh Nguyệt! Ngươi chết như vậy, bảo ta làm sao an tâm cho được chứ!
Nhất Luân Minh Nguyệt trầm buồn thở ra:
– Mạng lý sử nhiên, muốn an tâm cũng chẳng an tâm, mà có bận tâm cũng vô ích! Cái việc hồi phục tên họ trên Tiên Bảng, từ nay chỉ còn trông cậy ở một ngươi … Nghĩ đến kế hoạch của chúng ta, đeo đuổi suốt mấy năm dài, gần đến lúc thành công thì lại hoàn toàn đổ vỡ! Tiếc thay!
Quan Sơn Nguyệt cau mày, hỏi gấp:
– Tại hạ có hỏi các vị, các vị có phải là những nhân vật trên Tiên Bảng hay không, các vị đối đáp hồ đồ, rồi bây giờ, các vị bỗng nhiên lại tự thú, thế là nghĩa gì? Tại hạ muốn biết về Tiên Bảng, chẳng hay các vị có thể giải thích phần nào chăng?
Nhất Luân Minh Nguyệt, nhìn thoáng qua chàng, đáp:
– Nói làm chi? Ngươi đã hiểu thì thôi, thiết tưởng không nên hỏi.
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Nào tại hạ có biết gì đâu? Bất quá tại hạ nghe nói đến hai tiếng đó, bây giờ hai vị nhắc, nên phải hỏi cho biết vậy thôi.
Nhất Luân Minh Nguyệt tiếp:
– Việc ngươi hỏi, bọn lão phu không thể giải thích cho ngươi hiểu đâu. Bọn lão phu là những người có tên trên đó, song vì phạm lỗi mà bị xóa tên đi, khi nào phục hồi được tên hiệu ở ngôi vị cũ, mới có quyền đề cập đến.
Quan Sơn Nguyệt cau mày, suy nghĩ một chút, lại hỏi:
– Thế tiền bối nhất định tự sát à?
Nhất Luân Minh Nguyệt trừng mắt:
– Việc như vậy mà ngươi còn nghĩ là ta đùa à?
Quan Sơn Nguyệt lại trầm ngâm một chút:
– Không có cách nào bổ cứu sao, tiền bối?
Nhất Luân Minh Nguyệt thở dài:
– Cũng có phương pháp bổ cứu chứ, song lão không muốn tiếp nhận đó thôi!
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Đành vậy, song thiết nghĩ tiền bối cũng có thể nói thử cho tại hạ nghe, nghe rồi bỏ qua, có sao đâu?
Nhất Luân Minh Nguyệt trầm giọng:
– Nếu lão phu không tự sát, thì suốt đời chịu quyền phải sai sử của tiểu cô nương! Ngươi thấy đó, lão phu có thể tiếp nhận một biện pháp như vậy chăng?
Lạc Tiểu Hồng thốt:
– Có gì đâu mà cho là không tiếp nhận được? Miễn tôi không sai sử việc này việc nọ là xong!
Nhất Luân Minh Nguyệt lắc đầu:
– Cô nương nói thế, không ổn rồi, bởi cái quy củ của lão phu, tự lão phu lập ra, lão phu phải tuân theo, cô nương chẳng liên quan gì đến quy củ đó, cho nên điều cô nương muốn, không thành vấn đề.
Lạc Tiểu Hồng «hừ» một tiếng:
– Như vậy là cầm như không còn phương pháp nào cứu vãn sanh mạng của tiền bối rồi!
Nhất Luân Minh Nguyệt thở dài.
Vạn Lý Vô Vân cũng thở dài.
Cả hai cùng nhìn nhau một lúc lâu, gương mặt người nào cũng lộ vẻ ảm đạm, song chẳng ai nói với ai một tiếng gì.
Lạc Tiểu Hồng vụt hỏi:
– Đã biết thế nào cũng phải chết, sao tiền bối còn chờ gì mà chưa tự sát?
Nhất Luân Minh Nguyệt nhếch nụ cười khổ:
– Lão phu còn chờ làm xong một việc cho cô nương, sự kiện đó cũng là một chi tiết thuộc về lời thề của lão phu. Lời thề đó là nếu có người nào chi trì nổi một cuộc đấu với lão phu trong vòng hai mươi chiêu mà không bại, thì lão phu phải phục dịch người đó suốt đời, bằng không chịu phục dịch người đó, thì lão phu cũng phải thay thế người đó, làm một việc gì, khi nào làm xong việc lão phu sẽ tự sát. Chính lão phu đang chờ làm một việc chi cho cô nương, nên chưa tự sát, chứ chẳng phải lão phu sợ chết mà dần đà …
Lạc Tiểu Hồng bĩu môi:
– Rắc rối quá, chỉ có mỗi một cái chết, mà cũng phải qua điều kiện này, điều kiện nọ!
Nhất Luân Minh Nguyệt nổi giận:
– Chứ cô nương cho là dễ lắm à? Cho cô nương biết, trên thế gian này, không phải dễ tìm một người có thể chi trì đủ hai mươi chiêu của lão phu! Nếu mà cô nương đừng quá kém, thì lão phu đâu lại bị cô nương lừa? Bởi cô nương kém, nên lão phu đùa vui, còn như cô nương là tay khá, thì lão phu đã xuất thủ thực sự ngay từ lúc đầu, và cô nương đã bại rồi! Như vậy, sự tình đâu đáng tiếc?
Quan Sơn Nguyệt không tin lắm, hỏi:
– Nói như thế, có nghĩa là tiền bối cho mình vô địch trong thiên hạ?
Nhất Luân Minh Nguyệt lắc đầu:
– Không phải vậy đâu. Lão phu muốn nói đến cái chỗ giao đấu thực sự và giao đấu đùa, nếu giao đấu thực sự, thì dù có bại trong hai mươi chiêu, lão phu cũng chẳng ân hận, huống chi lão phu tin chắc là mình không bại trước cô nương?
Chứ còn … giao đấu đùa như thế này, lại bại, lại phải mất mạng, thì … oan uổng lắm chứ!
Quan Sơn Nguyệt bước đến cạnh Lạc Tiểu Hồng, thì thầm bên tai nàng mấy câu.
Lạc Tiểu Hồng vừa cười vừa gật đầu.
Khi Quan Sơn Nguyệt dứt tiếng, nàng hương sang Nhất Luân Minh Nguyệt, hỏi:
– Tiền bối chờ làm cho tôi một việc, chẳng hay việc đó có hạn chế làm sao chăng?
Nhất Luân Minh Nguyệt lắc đầu:
– Không hạn chế làm sao cả. Lão phu cứ làm hết sức mình thôi, nhược bằng không làm nổi, thì lão phu lấy cái chết đền đáp:
Lạc Tiểu Hồng mỉm cười:
– Thế thì tiền bối nghe tôi nói đây, việc tôi nhờ tiền bối làm giản đơn lắm!
Nhất Luân Minh Nguyệt ngưng trọng thần sắc, chú ý lắng nghe.
Vạn Lý Vô Vân cũng lộ vẻ khẩn trương vô cùng.
Lạc Tiểu Hồng gằn từng tiếng:
– Tôi ra lịnh cho tiền bối phải trân trọng cái mạng sống của mình, dù có gặp trường hợp hiểm nguy như thế nào đi nữa, cũng chẳng nói đến cái chết một cách dễ dàng!
Nhất Luân Minh Nguyệt sững sờ. Lâu lắm, lão mới thốt:
– Không được đâu, cô nương? Như vậy là ngược lại lời thệ của lão phu. Lão phu không thể tiếp thọ!
Lạc Tiểu Hồng chỉnh sắc mặt:
– Tiền bối đừng quên là chính tiền bối lập ra quy củ, tiền bối phải theo quy củ, tiền bối chỉ có bổn phận tuân hành, chứ không có quyền cự tuyệt.
Nàng cao giọng tiếp luôn:
– Từ hôm nay trở đi, tiền bối hãy tuân lịnh tôi, tuyệt đối phải giữ gìn sanh mạng! Không được tự ý, muốn chết là chết?
Nhất Luân Minh Nguyệt trầm ngâm một lúc, đoạn thở dài cất giọng u buồn thốt:
– Thôi thì đành vậy, chứ biết sao? Từ nay, lão phu một mực tuân mạng cô nương.
Lạc Tiểu Hồng gật gù, tiếp:
– Còn nhờ việc này nữa, tôi nhờ luôn tiền bối. Như tiền bối đã nói, tôi muốn sự gì, tiền bối phải làm sự đó. Đúng vậy chăng?
Nhất Luân Minh Nguyệt đáp:
– Lão phu khi nào quên? Tiếc chi đâu, cô nương nói đi!
Lạc Tiểu Hồng thốt nhanh:
– Tiền bối hãy nói cho tôi nghe, những gì tiền bối hiểu biết về Long Hoa Hội, và Phong Thần Bảng.
Nhất Luân Minh Nguyệt biến sắc mặt, không biết phải mở miệng nói như thê nào.
Lạc Tiểu Hồng cao giọng:
– Tôi mới ra một mạng lịnh đầu tiên mà tiền bối muốn phản kháng rồi phải không? Tiền bối bất tuân à?
Nhất Luân Minh Nguyệt do dự một lúc, sau cùng thở dài, rồi nhếch mép, sắp sửa cất tiếng.
Vạn Lý Vô Vân kêu lên:
– Lão mập định nói phải không? Ngươi mở miệng là ta xuất thủ liền, cho ngươi biết! Chỉ vì trách nhiệm của ta là thế, dù ta với ngươi giao hảo từ mấy năm nay rồi, ta không thể trọng tình bằng hữu mà bỏ qua trách nhiệm.
Nhất Luân Minh Nguyệt cười khổ:
– Vạn Lý huynh! Giết lão phu là phải, nên giết lão phu hơn là để cho lão phu sống. Sống làm gì, khi sống còn mà phải thọ tội thì thà chết mà được an hơn!
Quả nhiên, Vạn Lý Vô Vân đưa cao tay lên, bàn tay sè ra, nơi lòng bàn tay hiện ra màu vàng nhợt.
Nhất Luân Minh Nguyệt thốt xong nhắm mắt ngồi yên, như chờ đợi Vạn Lý Vô Vân xuất thủ.
Lạc Tiểu Hồng kêu to:
– Tại sao tiền bối không chống cự?
Nhất Luân Minh Nguyệt thở dài:
– Lão ấy phát xuất «Kim Phật Chưởng», lão phu còn mong sống sót sao?
Có chống cự cũng vô ích.
Lạc Tiểu Hồng tỏ vẻ nghi hoặc:
– Lão ấy có vũ công cao minh hơn hẳn tiền bối à?
Vạn Lý Vô Vân nghiêm sắc mặt:
– Không phải vậy đâu, lão ấy có chống cự cũng không thoát chết, mà chính lão phu cũng phải chết luôn theo lão. Lão không nghĩ là phải giết ta, bởi lão thừa hiểu ta giết lão vì bổn phận chứ chẳng phải vì thù. Lão bằng lòng cho ta làm bổn phận, nên lão không chống cự.
Lạc Tiểu Hồng lấy làm lạ:
– Tại sao lão ấy xuất thủ rồi tiền bối cũng chết luôn?
Vạn Lý Vô Vân giải thích:
– «Thái Âm Thần Công» của lão lợi hại lắm, chẳng kém gì «Kim Phật Chưởng» của lão phu, nếu lão đem ra sử dụng, thì cả hai cầm như đồng quy ư tận.
Lạc Tiểu Hồng giật mình.
Quan Sơn Nguyệt đưa tay ra hiệu cho nàng.
Lập tức nàng thốt:
– Thôi, được rồi! Tôi xin rút mạng lịnh đó lại. Và bây giờ thì tiền bối chuẩn bị đi theo tôi.
Nhất Luân Minh Nguyệt thở dài:
– Tự nhiên lão phu phải đi theo tiểu cô nương!
Vạn Lý Vô Vân cười lạnh, hướng sang Lạc Tiểu Hồng:
– Cô nương đừng tưởng dẫn lão mập đi nơi khác, xa lão phu rồi hỏi lão về việc đó! Cho cô nương biết, lão phu không ly khai lão ta đâu! Lão ta đi đến địa phương nào, lão phu cũng đến địa phương đó, lão phu sẽ giám thị lão ta, bất cứ trong phút giây nào.
Lạc Tiểu Hồng bĩu môi:
– Giả như tôi ra lịnh cho lão phải đuổi tiền bối đi nơi khác, không cho tiền bối theo?
Vạn Lý Vô Vân lại cười lạnh:
– Khó lắm, tiểu cô nương ơi! Bọn lão phu sống chung nhau đi đứng nằm ngồi đều chung nhau, từ mấy mươi năm rồi, cả hai không hề xa nhau nửa phút.
Lão ấy không thể đuổi lão phu, mà lão phu cũng chẳng thể bỏ lão đi một mình.
Nếu cô nương buộc lão dùng võ, thì lão ta và lão phu đồng quy ư tận!
Lạc Tiểu Hồng thất vọng. Nàng chẳng có biện pháp nào có thể dùng được nữa. Nàng lắc đầu tỏ vẻ chán nản, nhìn Quan Sơn Nguyệt vấn kế.
Quan Sơn Nguyệt suy tư một lúc, đoạn thốt:
– Đừng vội, tạm thời chúng ta cứ bảo lão đi theo, sau đó hãy tính.
Gặp sự việc như vậy, Lạc Tiểu Hồng và Quan Sơn Nguyệt không còn cái hứng du sơn ngoạn cảnh, cả hai quay ngựa xuống núi.
Họ đi trước, hai lão nhân theo sau.
Họ cỡi ngựa cỡi Lạc Đà, hai lão nhân đi chân, thế mà người đi chân vẫn mau như người cỡi thú, hai trẻ không làm sao bỏ hai già lại sau xa, họ muốn thực nghiệm thuật khinh công của hai lão nhân, cũng chỉ làm một việc vô ích.
Không lâu lắm, đoàn người hai trẻ hai già về đến khách sạn.
Quan Sơn Nguyệt và Lạc Tiểu Hồng đi khá lâu, thành thử Lữ Vô Úy ở tại nhà, chờ mãi, chẳng thấy họ trở về, nên có phần khẩn trương. Bây giờ, thấy có hai vị trở lại, vị Chưởng môn phái Chung Nam hết sức mầng rỡ, song lại lấy làm lạ vì họ về đây với hai lão nhân lạ mặt.
Lữ Vô Úy liền nắm tay Quan Sơn Nguyệt, lôi chàng ra xa xa hỏi nhỏ:
– Hai người đó là ai? Họ đi theo Lệnh Chủ để làm gì?
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Khoan tìm hiểu về lão nhân đó, Chưởng môn. Tại hạ xin hỏi, người trong quý phái đã đến đây chưa?
Lữ Vô Úy đáp:
– Đã có bốn người đến, lão phu y theo kế hoạch của Lệnh Chủ, phân phó công việc cho họ rồi.
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một phút:
– Tại hạ định hôm nay, mình lên đường, vào sâu trong đất Thục. Ở đây chờ đợi mãi, chắc mọi người phải nóng nảy lắm!
–––- oo –––- Cổ nhân có lưu lại một bài thi, lời thì than thở cái khó của con đường vào Thục, khó như lên trời, khó hơn lên trời. Và, khách lữ hành có việc vào đất Thục, cũng phải công nhận người xưa không hề quan trọng hóa sự lưu thông đến tận miền Tây, có thể thực tế còn cho thấy khó khăn nhiều hơn những gì đã được mô tả trong thi từ lưu lại.
Bọn Quan Sơn Nguyệt gồm bốn người, thêm hai lão nhân nữa đoàn người cộng đúng sáu mạng.
Họ âm thầm tiến bước, chẳng ai nói với ai tiếng nào.
Nhất Luân Minh Nguyệt và Vạn Lý Vô Vân vẫn đi chân dù Quan Sơn Nguyệt có thể tìm cho họ đôi ngựa, họ vẫn không thích cỡi ngựa hơn là đi chân.
Họ đi chân, con đường lại khó khăn, nhưng họ không hề lạc hậu. Họ đi, đi mãi, đoạn đường qua, càng lúc càng dài, rồi họ đến Kiếm Môn Sơn, qua khỏi nơi này là vào Kiếm Các.
Trong cuộc hành trình, chính Quan Sơn Nguyệt đi đầu, bởi chàng cần Minh Đà dẫn đường.
Chưa qua Kiếm Môn Sơn, bỗng Minh Đà rẽ vào một con đường núi nhỏ hẹp.
Vạn Lý Vô Vân khẩn cấp cực độ, vội lướt tới gần Quan Sơn Nguyệt, hỏi gấp:
– Đi đâu thế này, tiểu tử? Vào đó để làm gì chứ? Tiểu tử có biết nơi đó là địa phương chi chăng?
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
– Tại hạ nào biết nơi đó là địa phương gì? Nhưng, tại hạ biết là đến đó rồi, tại hạ sẽ gặp cái người tại hạ muốn gặp.
Vạn Lý Vô Vân giật mình, rung rung giọng hỏi:
– Ngươi muốn tìm ai?
Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên:
– Thiên Tề Ma Quân!
Vạn Lý Vô Vân biến sắc mặt, ấp úng:
– Ngươi … ngươi có quen biết y à?
Quan Sơn Nguyệt cười lớn:
– Quen biết? Bất quá song phương có gặp nhau một lần thôi còn về giao tình thì chưa. Tại hạ đi tìm y, là để thanh toán một sự tình còn đọng lại giữa nhau, đồng thời cởi mở mấy nghi vấn …
Vạn Lý Vô Vân lắc đầu:
– Không được! Không được đâu, tiểu tử! Cái địa phương mà ngươi nói trước đây, chẳng phải ở phía đó đâu!
Quan Sơn Nguyệt sững sờ, song chàng lấy ngay bình tĩnh, thốt:
– Tại hạ nghĩ rằng, chỉ có một mình Thiên Tề Ma Quân là có thể cởi mở nghi vấn nơi tại hạ thôi.
Biết không lay chuyển được ý nghĩ chàng, Vạn Lý Vô Vân dọa:
– Ngươi nói đúng, nếu muốn minh bạch sự tình, thì cần phải gặp Ma Quân, song ta cho ngươi biết, qua ngưỡng cửa Ma Phủ rồi ngươi đừng hòng trở lại thế gian!
Quan Sơn Nguyệt cười lạnh:
– Điều đó, các hạ khỏi phải lo. Vả lại, tại hạ không hề yêu cầu các hạ đi theo, giả như các hạ thấy có gì nguy hại đến bản thân, thì ngay từ bây giờ, các hạ cứ trở về, thiết tưởng chẳng muộn chi đó.
Vạn Lý Vô Vân thoáng biến sắc mặt. Lão trầm ngâm một lúc lâu, đoạn hướng sang Nhất Luân Minh Nguyệt, nhếch nụ cười khổ:
– Lão mập! Chính ngươi hại ta …
Quan Sơn Nguyệt thản nhiên, giục Minh Đà đi tới.
Đường đi, không rộng lắm, lại càng lên cao, càng có nhiều lối rẽ, ngang có, dọc có, chằng chịt như mắc lưới, nếu chẳng thuộc lối, thì không ai ai đến nơi đến trộn được. Nhưng, Minh Đà quá quen thuộc hệ thống giao thông này, nó ung dung bước đều, không hề chần chờ, do dự.
Không lâu lắm, đoàn người đến một khu rừng rất rậm, bên trong rừng tối mò, chẳng khác nào bên ngoài là ngày, bên trong là đêm. Nơi ven rừng, có một lão tăng đứng đó, chừng như canh giữ tại mặt này.
Lão tăng gầy đét, mặt đen như thoa lọ, đôi mắt thì sáng lạ thường. Thấy đoàn người bước đến, lão bước ra chận lại.
Quan Sơn Nguyệt ngồi trên Minh Đà, nghiêng mình chào rồi thốt:
– Xin đại sư cho tại hạ đi qua!
Lão tăng trầm giọng đáp không phải đáp:
– Biển khổ mênh mang, quay đầu lại là thấy bến, xin các vị thí chủ trở về.
Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên điểm một nụ cười:
– Đại sư có tâm từ bi, muốn phổ độ chúng sang, song chẳng phải tất cả chúng sanh đều dễ độ.
Lão tăng lắc đầu:
– Không hẳn nhu vậy đâu, thí chủ! Khi con người có lòng thành thì gì mà chẳng đạt? Dù cho đá cứng, đá cũng phải gật đầu.
Lão tăng nói nhì nhằng quá, Quan Sơn Nguyệt hơi bực tức trầm giọng lạnh giọng hỏi:
– Đại sư có phải là người đồng đảng với kẻ phía sau rừng kia chăng?
Lão tăng thở dài:
– Bần tăng là người xuất gia, nào có đảng, có hội gì với ai?
Quan Sơn Nguyệt «hừ» một tiếng:
– Thế tại sao đại sư lại chận đường bọn tại hạ?
Lão tăng đưa tay chỉ Nhất Luân Minh Nguyệt và Vạn Lý Vô Vân đáp:
– Bần tăng vì hai vị cố nhân đó, cho nên khuyến cáo các vị trở về …
Vạn Lý Vô Vân cười lạnh:
– Lão trọc đáng ghét kia, những việc năm xưa, do ngươi mà ra cả, bây giờ ngươi lại giả nhân giả nghĩa trước mặt bọn ta à? Ngươi tưởng mười tám năm qua, bọn ta đã quên mất cơ mưu ngày nào của ngươi, phải không?
Lão tăng giật mình, bỗng nhẹ tiếng thở dài:
– Đương nhiên! Trong bao nhiêu năm qua, ta luôn luôn tìm cách phục hồi tên họ trên bảng, sau đó sẽ thành toàn món nợ còn đọng lại giữa bọn ta và ngươi!
Lão tăng lại thở dài:
– Phù sanh có gì đáng cho người tham luyến? Danh là cương, lợi là tỏa, trong khi người ta tìm cách thoát vòng cương tỏa, thì các người đã thoát được rồi lại tìm mọi cách mà đút đầu vào. Thì ra cái công của ta giúp các ngươi ngày trước, các ngươi không xem là ơn, lại cho là oán! Sao các ngươi u mê đến thế?
Vạn Lý Vô Vân cao giọng:
– Ngươi nói dễ nghe quá chừng! Sao tự ngươi không thoái xuất ngoài vòng lợi danh, lại đi khuyến cáo người khác?
Lão tăng điềm nhiên đáp:
– Bần tăng có phát thệ, khi nào cứu độ xong một trăm lẻ tám bằng hữu có tên trong bảng, lúc đó nhiệm vụ của bần tăng viên mãn, bần tăng sẽ về chầu đức Phật Tây Thiên! Một ngày nào, còn một vị bằng hữu chưa giải thoát, là ngày đó, bần tăng chẳng an lòng.
Vạn Lý Vô Vân cười lạnh:
– Không ai dư công nói nhảm với ngươi, ngươi hãy tránh qua một bên, nhường lối cho bọn ta đi qua.
Lão tăng trầm ngâm một chút, đoạn thốt:
– Các vị đã không chịu nghe lời khuyên ngăn, thế thì cứ đi, các vị nên nhớ là một cái sẩy chân sẽ đưa các vị vĩnh viễn vào cảnh luân trầm, ngàn kiếp không hy vọng được siêu sanh.
Vạn Lý Vô Vân hét:
– Việc của bọn ta, chẳng cần chi đến ngươi, mà ngươi phải nhiều lời. Ta hỏi, ngươi có chịu tránh qua một bên hay không?
Lão tăng lại thở dài:
– Bần tăng đã cạn lời, các vị chẳng chịu nghe cho, thế thì thôi vậy, vì cố nhân, bần tăng tình nguyện đưa các vị một đoạn đường.
Lão quay mình, bước đi. Theo dáng đi của lão tăng, chiếc áo cà sa rộng thùng thình phồng lên, toàn thân lão phát xuất một ánh sáng vàng chiếu rực lối xuyên qua khu rừng, như một ngọn đèn rọi.
Trong ánh sáng đó, Quan Sơn Nguyệt thấy rõ, dọc theo lối đi, vô số đống xương trắng, nằm rải rác.
Vạn Lý Vô Vân và Nhất Luân Minh Nguyệt cùng nhìn nhau, cả hai cùng biến sắc, lẩm nhẩm:
– Không ngờ cái lão trọc này đã luyện thành «Pháp Thân Quang Minh»!
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ, hỏi:
– Lão tăng ấy là ai? Công lực của lão ta thâm hậu phi thường!
Vạn Lý Vô Vân lấy lại bình tĩnh, điểm nụ cười lạnh, đáp:
– Lão ấy có đạo hiệu là Khổ Hải Từ Hàng. Song, ngươi đừng tìm hiểu gì hơn!
Quan Sơn Nguyệt hội ý. Chàng ung dung cho lạc đà theo sao lão tăng, mọi người theo sau chàng.
Khu rừng có chiều rộng, kém chiều sâu, đoàn người len lỏi theo con đường quanh co, một lúc sau, đã đến bên kia rừng. Nhưng, đến đó rồi, Quan Sơn Nguyệt nhận ra, lão tăng mất dạng. Chẳng rõ, lão lén đi từ lúc nào.
Vạn Lý Vô Vân thở mấy hơi dài không khí, thốt:
– Cũng may, gặp được lão trọc, lão ấy dẫn đường chứ nếu không thì chẳng biết đến lúc nào chúng ta mới vượt qua lọt khu rừng này. Cái lão Thiên Tề đó, đúng là càng ngày càng lợi hại!
Quan Sơn Nguyệt kinh ngạc:
– Lão Thiên Tề? Thiên Tề Ma Quân lại là một lão nhân sao?
Vạn Lý Vô Vân cũng ngạc nhiên, nhìn sững chàng:
– Thế ngươi chưa gặp Thiên Tề Ma Quân lần nào à?
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
– Có chứ! Nhưng Thiên Tề Ma Quân mà tại hạ gặp mặt, là một thanh niên, tên là Kỳ Hạo.
Vạn Lý Vô Vân và Nhất Luân Minh Nguyệt lại biến sắc mặt một lần nữa. Cả hai sửng sốt một lúc lâu, chẳng ai nói tiếng gì.
Quan Sơn Nguyệt muốn hỏi song chàng vừa trông thấy một ngôi nhà cao, hiện sừng sững trước mắt, nơi xa xa. Vì chú ý đến ngôi nhà đó, chàng quên mất việc hỏi hai lão nhân. Chàng vỗ tay lên cổ lạc đà, con thú tăng tốc độ, chạy tới.
Một phút sau, đoàn người đến trước một cổng lầu, cổng rất to, nơi cổng, có tấm biển, mang bốn chữ:
«Thiên Tề Biệt Phủ» Hai bên trụ cổng, có đôi câu đối:
«Đạo Trảm Ma, Phật Hàng Ma, Ma Tâm Sanh Sanh Bất Di, Ma Thần, Dử Nhật Nguyệt Vinh Huy.
Ma Sanh Đạo, Ma Thành Phật, Ma Phát Thế Thế Thường Tồn, Ma Thọ Cộng Hiệu Thiên Tịnh Tề.» Đại khái, đôi liễn có hàm ý ca tụng đạo ma, cho rằng ma không kém trời, kém Phật.
Quan Sơn Nguyệt cười lạnh:
– Lớn lối quá!
Vạn Lý Vô Vân lắc đầu:
– Không lớn lối đâu! Trên thế gian này từ thượng cổ, đã có Ma, có Tiên, có Phật, có Trời. Tiên Phật trời đều muốn diệt Ma, song Ma vẫn còn mãi mãi, còn từ thượng cổ đến nay, và sẽ còn đến tận ngàn muôn đời sau. Như vậy, là không ai diệt nổi Ma, như vây là Ma có thực lực mạnh lắm, Ma cũng hãnh diện như Tiên, Phật, Trời. Ma có kém chi Tiên, Phật, Trời? Không có một quyền lực nào chi phối nổi Ma!
Vừa lúc đó, từ bên trong cổng lầu, một đoàn đồng nhi bước ra, gồm đủ nam lẫn nữ. Chúng suýt soát tuổi nhau, trong lứa mười ba, mười bốn, gã đi đầu cất tiếng hỏi:
– Các ngươi là những du hồn dã quỷ từ phương nào đến đây?
Tuổi gã đồng nhi còn nhỏ, song khẩu khí quá kiêu ngạo, Quan Sơn Nguyệt không lấy làm điều, nhưng Lạc Tiểu Hồng chịu không nổi thái độ vô lễ của gã, rút ngọn roi, quật ngang mặt gã.
Bởi vô tình gã đồng nhi hứng trọn đầu roi, biến sắc mặt, cất giọng rung rung hét:
– Cái mụ thúi này, sao dám đánh ta?
Gọi một thiếu nữ bằng mụ thúi, là mắng nặng lắm rồi!
Gã vừa mắng vừa lướt mình tới.
Gã lướt nhanh, Lạc Tiểu Hồng không tưởng là gã dám làm thế, chẳng kịp đề phòng, không rút roi về kịp thời chống trả. Nàng phải dùng tay, đánh xuống một chưởng.
Nhưng gã đồng nhi quát lớn:
– Ngã!
Gã quét một chân, chân gã chạm vào đôi chân ngựa, chân ngựa gãy, ngựa ngã nhào, Lạo Tiểu Hồng cũng ngã theo.
Gã chưa kịp làm gì, Nhất Luân Minh Nguyệt đã vọt mình tới, vươn tay chụp vào lưng áo gã, giữ cứng lại. Lão hét lên:
– Tiểu ma dám buông lung dã tánh, khinh người phải không?
Bàn tay kia đưa lên, lão đập xuống đỉnh đầu gã đồng nhi, máu từ miệng gã bắn ra thành vòi. Thuận tay nắm, lão vung luôn, gã đồng nhi bị quăng ra hơn trượng.
Dĩ nhiên, gã đồng nhi tắt thở.
Lạc Tiểu Hồng ngã xuống, lấy tư thế đứng vững chân rồi, nhìn ra, thấy Nhất Luân Minh Nguyệt đánh chết gã đồng nhi, nổi giận hét lên:
– Lão quỷ vật, sao ngươi xuất thủ sát nhân?
Trong khi đó, bọn đồng nhi nam nữ còn lại kinh hãi, biến sắc mặt xanh dờn, cấp tốc chạy bay vào cổng.
Nhất Luân Minh Nguyệt thở dài:
– Lão phu không giết nó, nó sẽ giết cô nương! Trong cái thế chẳng đặng đừng, lão phu phải hạ thủ, bởi lão phu có bổn phận bảo vệ an toàn cho cô nương.
Lạc Tiểu Hồng chưa kịp đáp, từ trong cổng một đoàn người khác chạy ra.
Đoàn người này cũng gồm đủ nam nữ, song ở trong lứa trung niên.
Trên gương mặt của người nào cũng như người nào, đều lộ vẻ phẫn nộ hiện lộ rõ rệt.