Diêu Yến Huy nhìn Hắc Mai Quế một hồi phớt cười nói :
– Mai Quế muội đến đây chi vậy?
Hắc Mai Quế tung mình đến bên Diêu Yến Huy cúi đầu não nề nói :
– Tiểu muội… cũng không biết vì sao… Diêu đại ca phải vào trong ấy thật sao?
– Ngu ca đã đến đây đương nhiên phải vào rồi.
Hắc Mai Quế khẽ thở dài :
– Thôi được, tiểu muội giúp đại ca.
Dứt lời chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng chỉ thấy bóng người đã trước cửa khô lâu, đưa tay đẩy cửa không hề nhúc nhích, nàng cúi xuống nhặt lấy một hòn đá đập ầm ầm lên cửa.
Lát sau chỉ thấy cửa khô lâu từ từ rụt vào trong đồng thời có người cất tiếng hỏi :
– Ai đó?
Hắc Mai Quế ngoảnh lại nhìn Diêu Yến Huy rồi như gom hết can đảm nói :
– Hắc Mai Quế có việc cần tìm Quỷ Vương!
Người trong cửa cười nói :
– Thì ra là ả nha đầu xấu xí, giáo chủ bọn ta mà ngươi có thể gặp sao? Cút mau!
Hắc Mai Quế bỗng từ trên cổ tháo xâu đầu lâu xuống cười nói :
– Các ngươi có biết vật này không?
Người trong cửa sửng sốt reo lên :
– Ngũ Quỷ Truy Hồn lệnh… nha đầu ngươi đã nhặt được ở đâu? Trả cho bọn ta mau!
Hắc Mai Quế cười :
– Sao lại phải trả cho ngươi có bản lãnh hãy ra đây mà cướp lấy!
Cửa đá mở ra trong xuất hiện bảy tám người, cả thảy đều phục sức quái dị tướng mạo hung ác họ vừa ra đã lao bổ vào Hắc Mai Quế.
Hắc Mai Quế khinh công Ma Ảnh độc bộ võ lâm những người ấy sao có thể bắt được nàng. Theo sau trong động lại xuất hiện Quỷ Vương Ô Long lão cũng xuất lãnh quỷ phán tùy thân đuổi theo Hắc Mai Quế.
Diêu Yến Huy thấy cơ hội không thể để mất liền tung mình phóng vào động.
Chàng vừa vào trong động bỗng nghe “ầm” một tiếng cửa đá đã đóng lại nhưng trong động không vì vậy mà trở nên tối trái lại còn sáng tới chói mắt.
Đó là cách bố trí kỳ diệu của Quỷ Vương bởi bất kỳ ai khi vừa vào đến trong động theo lẽ thường tình đều nghĩ trong động rất tối nên cũng cẩn thận đề phòng nhưng khi nhìn thấy ánh sáng chói chang bởi bất ngờ không khỏi kinh hoàng bối rối. Ngay trong lúc ấy người võ công cao cường cũng khó tránh khỏi ám toán.
Lúc này ở hay bên cửa đá đã có hai người canh phòng vừa thấy Diêu Yến Huy tiến vào lúc đầu ngỡ là người nhà nhưng khi nhìn rõ biết là người ngoài xâm nhập tức thì phong ám khí ra.
Hai người này cũng là nhân vật nổi tiếng trên giang hồ ngoại hiệu Hổ Báo song sát thành danh nhờ ám khí. Ám khí thành danh của họ có tên là Phi Hoàng (châu chấu) Độc Thích, dài không đầy một tấc mỏng như sợi tóc, mỗi lần phóng ra cả chùm lớn hệt như một bầy châu chấu.
Do bởi độc thích thể tích nhỏ bé nên khi bay gây ra tiếng rít gió rất khẽ và trên thích có tẩm độc chỉ trúng một mũi cũng nguy hiểm rồi.
Lúc hai người này phóng ám khí cách Diêu Yến Huy chỉ chừng một trượng và lại hai chùm một lúc theo lẽ chàng khó thể tránh khỏi.
Trong lúc nguy cấp chàng vội tung mình ra sau nhờ vậy hai chùm độc thích hoàn toàn rơi vào khoảng không nhưng Diêu Yến Huy cũng không dám khinh suất trong lúc lui ra đã liên tiếp tung ra bốn chưởng.
Chỉ nghe tiếng leng keng liên hồi hai chùm độc thích đều bị chưởng phong đánh bạt. Nhưng Diêu Yến Huy cũng kinh hoàng đến thân toát mồ hôi lạnh quét mắt nhìn quanh chẳng thấy bóng người nào.
Thế là Diêu Yến Huy lòng hết sức kinh hãi. Ngay lúc ấy bỗng nghe tiếng cười lạnh lùng phát ra phía sau đồng thời hai bên cũng vang lên tiếng rít gió của binh khí.
Diêu Yến Huy liền tức cảnh giác kẻ địch đã đến ngay sau mình chàng vội tiến một bước chỉ nghe “soạt soạt” hai tiếng hai món binh khí xẹt qua bên hông chỉ cánh đường tơ kẽ tóc.
Chàng bất giác thầm kêu lên :
– Nguy hiểm thật!
Liền tức quay người lại Thúy Ngọc tiêu quét nhanh ra.
Lúc này chàng mới nhìn rõ tướng mạo của hai kẻ địch chỉ thấy đó là hai người cao gầy mặt mày xanh mét và đầy vẻ hiểm độc trông rất ghê tởm trong tay mỗi người là một ngọn xoa sắc bén.
Chiêu ngọc tiêu của Diêu Yến Huy không bức lui được hai người mà chỉ ngăn cản thế công của họ trong thoáng chốc.
Chỉ thấy hai người thụp xuống một trái một phải vung xoa đâm vào bên hông Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy lúc này đã nhìn thấy rõ trên bốn vách toàn là những mảnh bạc sáng lóa bên dưới có đến mấy mươi ngọn đuốc to đang rực cháy ánh lửa soi lên những mảnh bạc tọa nên ánh sáng chói lòa.
Lúc này chàng đã thích ứng với ánh sáng mãnh liệt ở trong động nhìn thấy rõ mọi cảnh vật ngoài hai người đang động thủ với mình không còn ai khác liền rất yên tâm.
Hổ Báo song sát tấn công tới tấp, Diêu Yến Huy chờ hai người công đến liền tung mình nhảy cao hơn trượng.
Song sát cũng chẳng chịu kém ngay khi Diêu Yến Huy tung mình hai người cũng liền biến chiêu hai ngọn cương xoa với chiêu “Song Phong Sáp Vân” đâm vào bụng Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy người ở trên không đột nhiên xoay ngang ngọc tiêu bổ chếch xuống vai một người.
Người ấy buông tiếng cười khẩy không tránh né, xoay tay một xoa đâm thẳng vào bụng Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy Thấy vậy xoay tiêu đánh bạt binh khí người kia đồng thời tay trái như móc câu thi triển Cầm Nã Thủ tuyệt kỹ cao nhất trong Tùng Liễu chưởng pháp chụp vào cương xoa đối phương.
Chiêu này chàng xuất thủ nhanh như chớp khiến người đó giật mình sửng sốt vội ngả người ra sau.
Người đó là Báo Lân Sử Lâm, y ngả người ra sau tránh chiêu “Thái Sơn Áp Đỉnh” của Diêu Yến Huy nhưng chiêu cầm nã thủ đã chụp trúng cương xoa của y.
Diêu Yến Huy kéo mạnh sang bên Báo Sát Sử Lâm liền loạng choạng tạt sang bên một bước vừa lúc khuỷu tay của Diêu Yến Huy thúc ra trúng vào huyệt Đại Bao của y, y liền “hự” lên một tiếng người ngã nghiêng ra, “keng” một tiếng cương xoa cũng rơi xuống đất.
Diêu Yến Huy đánh ngã Sử Lâm quay người thấy Hổ Sát Sử Bình mặt đầy vẻ giận dữ lao đến tấn công ngọn cương xoa trong tay đã lao đến trước mặt.
Chàng vội nghiêng người sang bên tay trái thuận thế giơ lên “vù” một tiếng cương xoa lướt tới dưới nách chàng.
Ngay khoảng khắc ấy Diêu Yến Huy tay trái như móc câu nhanh như chớp chộp vào cổ tay phải Hổ Bình.
Hổ Sát Sử Bình giật mình vội giật mình thoái lui nhưng y vừa lui được một bước hữu chưởng của Diêu Yến Huy đã bổ đến trước ngực trong lúc cấp bách y đành vung tả chưởng lên ngạnh tiếp.
Diêu Yến Huy thấy vậy vụt biến chiêu “Tinh Quải Thiên Tế” (sao treo đầy trời) ngón giữa “tách” một tiếng búng ra Hổ Sát Sử Bình vội triệt chiêu nhưng không còn kịp nữa một luồng chỉ phong đã trúng vào huyệt Lao Cung ở giữa lòng bàn tay y.
Liền tức Hổ Sát Sử Bình toàn thân run rẩy sắc mặt trắng bệch hiển nhiên đã thọ thương chẳng nhẹ.
Đến lúc này y mới nhận thấy võ công của đối phương hơn mình quá xa vừa định cất tiếng cầu viện nhưng vẫn chậm một bước bàn tay của Diêu Yến Huy đã im lìm ấn vào ngực y.
Y vừa mới há miệng chưa kịp kêu ra một tiếng đã bị trúng chưởng chỉ nghe “bộp” một tiếng khẽ người ngã lăn ra đất.
Diêu Yến Huy vừa hạ xong hai người lập tức đi sâu vào liên tiếp băng qua hai sơn động bỗng chàng ngây ra tại chỗ.
Thì ra chàng phát hiện mình đang đứng trên một thạch bình rộng hơn một mẫu hết sức bằng phẳng phía trước thạch bình là một vực thẳm rộng chừng năm trượng âm phong từ phía dưới bốc lên chẳng rõ sâu đến độ nào.
Bên kia vực lại là một thạch bình cũng cỡ như vậy, giữa trên thạch bình cũng là trên vực thẳm có ba chiếc cầu đá như chiếc cầu vòng bắc ngang qua.
Khoảng cách giữa hai cầu chừng một trượng, mặc dù do thiên nhiên tạo thành nhưng cũng trải qua bàn tay con ngừơi đục đẽo, và trong đó có chứa rất nhiều ngọc trong, dưới ánh nắng từ trên đỉnh núi soi xuống sáng lấp lánh trông rất ngoạn mục.
Trên thạch bình phía bên kia vực là một tòa cung điện hết sức nguy nga tráng lệ, Diêu Yến Huy có nằm mơ cũng không thể ngờ Quỷ Vương cung lại như cung điện thần tiên thế này, bất giác đứng thừ ra tại chỗ.
Ngay khi ấy bỗng nghe một giọng lạnh như băng nói :
– Kẻ nào dám tự ý xâm phạm cấm địa của Quỷ Vương?
Diêu Yến Huy giật mình, vội quay lại phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một lão nhân thấp lùn đầu trọc cổ bé, cùng một mỹ phụ đạo mạo trang nghiêm ngồi trên thềm cung điện, họ ra chiều rất thanh thản ung dung, mắt nhìn núi xa, Diêu Yến Huy đến trước mặt họ mà họ cũng chẳng thèm ngó ngàng đến như không coi chàng ra gì.
Diêu Yến Huy thấy vậy không khỏi tức giận, lạnh lùng nói :
– Ác quỷ chiếm cốc, làm hoen ố danh sơn thắng cảnh, thánh địa gì chứ?
Lão nhân đầu trọc nghe vậy, vụt quay đầu lại tức giận nói :
– Ngươi là ai dám nói với lão phu như vậy ư?
Diêu Yến Huy cười ha hả :
– Có gì mà không dám, quỷ quái yêu ma chỉ có thể hù dọa kẻ vô tri, bổn nhân chẳng khiếp sợ đâu.
Mỹ phụ đạo trang cũng quay lại lạnh lùng nói :
– Tiểu quỷ ngươi thật cả gan.
Diêu Yến Huy ngạo nghễ nói :
– Đây gọi là tà bất thắng chính.
Lão nhân đầu trọc trầm giọng :
– Ngươi có biết đây là nơi nào không?
– Đương nhiên biết, đây là Quỷ Vương cốc dưới Nhạc Lộc sơn không sai chứ?
Lão nhân đầu trọc đanh giọng :
– Đã biết đây là Quỷ Vương cốc mà còn dám lộng hành thế này…
Diêu Yến Huy cười to :
– Ha ha… cho dù là tử cấm thành của hoàng thượng thì cũng cho bách tính đặt chân đến, bổn nhân lộng hành gì kia?
Lão nhân đầu trọc nghe vậy tức đến trợn trừng mắt. Ngay khi ấy bỗng nghe tiếng chuông từ trong cung điện vọng ra, rồi thì mười mấy người áo đen từ trong cửa chạy ra tay cầm binh khí các loại, đứng thành hàng ngang trước lan can, trông rất oai phong và đầy sát khí.
Diêu Yến Huy tuổi trẻ khí thịnh, nghệ cao lớn mật, thấy vậy nhếch môi cười nói :
– Oai phong lắm! Xin hỏi nhị vị xưng hô thế nào?
Hai người đưa mắt nhìn nhau mỹ phụ đạo trang nói :
– Bần đạo Tiêu Dao Tiên Tử, vị này là Đại Đầu Ma Giả.
Diêu Yến Huy không biết hai người là nhân vật trong Nam Thiên Thất Ma, đâu biết lợi hại cười nói :
– Hai vị trông rất giống một Tiên một Phật, nhưng chẳng hay đã phạm phải điều lệ gì của trời mà bị giáng xuống Quỷ Vương cốc này chịu tội thế?
Phải biết hai người này nổi tiếng là nhân vật nổi tiếng khó đối phó trong giang hồ, hoành hành Nam Thiên mấy mươi năm thủ đoạn hết sức tàn độc, trước nay chưa một ai dám chế nhạo họ thế này.
Tiêu Dao Tiên Tử nghe vậy liền biến sắc mặt, mắt rực hung quang cười khảy một tiếng, đột nhiên tung mình lao tới, năm ngóc tay như móc câu kèm theo tiếng rít gió nghê rợn chộp xuống đầu Diêu Yến Huy.
Y thị xuất thủ nhanh như chớp, chiêu thức lại hết sức hung hiểm, năm móng tay dài đến bảy tấc và xanh rờn, hiển nhiên là có kịch độc.
Diêu Yến Huy thấy vậy giật mình kinh hãi vội tung mình lui ra sau.
Nhưng Tiêu Dao Tiên Tử một chiêu không trúng đích cánh tay liền vươn tới chộp vào bên lưng Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy đâu để cho y thị vươn mình chộp trúng, nhanh nhẹn lạng người ra xa hơn trượng. Ngay khi ấy, bỗng thấy bóng người lấp loáng liên hồi, mười mấy đại hán áo đen đã vượt qua cầu đá, lao lên thạch bình.
Cùng lúc ấy lại nghe hai tiếng chuông từ trong cung điện vọng ra, một đại hán áo đen từ trong cung điện lướt qua cầu đá, chui vào trong sơn động mà Diêu Yến Huy đã đi qua.
Diêu Yến Huy thấy vậy, biết đại hán áo đen ấy hẳn là người gọi đến đối phó với mình, lúc ấy mình sẽ song quyền nan địch tứ thủ, bây giờ mình nên hạ thủ trước thì hơn.
Thế là chàng cất tiếng huýt dài tung mình lên cao hơn ba trượng, lướt qua cầu đá, tung mình trước cung điện.
Mười mấy đại hán áo đen thấy vậy cùng lên tiếng quá vang, liền tung mình đuổi theo, đồng thời Đại Đầu Ma Giả ngồi trên thềm đá cũng tung mình lên, hai tay rung động, một luồng chưởng phong như vũ bão ập vào Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, vung chưởng ngạnh tiếp, “bùng” một tiếng rền rĩ hai chưởng chạm nhau, tạo thành một cơn gió xoáy cuốn tung cát đá.
Đại Đầu Ma Giả cũng là cao thủ thành danh trong võ lâm, đâu xem một thiếu niên trẻ tuổi ra gì, nhưng y định tâm đả thương Diêu Yến Huy dưới chưởng nên đã dùng đến bảy thành công lực, định một chưởng đắc thủ ngay.
Nhưng y đã tính toán sai lầm, khi chưởng lực đôi bên vừa chạm nhau, chỉ cảm thấy nọi lực đối phương cực kỳ cương mãnh, không sao đứng vững chân được, bật lùi ba bốn bước, đứng thừ ra tại chỗ.
Ngay khi ấy, Tiêu Dao Tiên Tử cũng đã lao đến, hai tay mười ngón như móc câu chụp xuống.
Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, quay người vung tay với chiêu “Trường Tiễn Xạ Thiên”, một chỉ điểm ra.
Tiêu Dao Tiên Tử mắt thấy song trảo của mình đã sắp chộp trúng đối phương, chợt cảm thấy một luồng chỉ phong ập đến, vừa mới giật mình kinh hãi liền cảm thấy lòng bàn tay đau nhói.
Thế là, y thị cả kinh thất sắc, bởi độc chưởng của y thị sợ nhất là lòng bàn tay thọ thương không khéo kịch độc có thể hồi xâm, như vậy vì giữ mạng chắc chắn phải chặt bỏ một cánh tay, y thị không kinh hãi sao được?
Thế nên, y thị vội tung mình thoái lui, thử vận khí cũng còn may, thọ thương không nặng lắm.
Ngay khi Tiêu Dao Tiên Tử vừa lui đi, mười mấy đại hán áo đen đã hò la lao đến, bốn ngọn cương xoa cùng lúc đâm vào Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy lúc này đã nổi giận, thầm nhủ nếu không đả thương họ vài người, rất khó khiến cho họ khiếp sợ, nếu chờ đến khi viện thủ của họ kéo đến mình khó có thể thủ thắng.
Trong lúc suy tính, vừa thấy bốn ngọn cương xoa đâm đến, liền lập tức chộp lấy một ngọn cương xoa đồng thời tay phải tung ra một chưởng.
Một luồng kình phong như bài sơn đảo hải xô ra, đại hán đen liền bị đánh văng bay ra xa bốn trượng, một chân hụt hẫng, ngã ngửa ra sau, trong một tiếng hết kinh hoàng rơi thẳng xuống vực thẳm.
Chàng đoạt xoa xuất chưởng, hai động tác ấy cơ hồ như cùng một lúc, nhanh như tia chớp, khiến ba kẻ khác sững sờ…
Diêu Yến Huy đâu chịu bỏ lỡ cơ hội, liền tức thụp người, chân phải cất lên, chân trái trụ đất, xoay người một vòng, ngọc tiêu trong tay thi triển chiêu “Lạc Hoa Tân Phân” chỉ nghe “keng keng keng” ba tiếng chát chúa, ba ngon cương xoa đã bị đánh văng, hai trong ba người lui tránh không kịp, cùng kêu lên một tiếng thảm khốc, ngã lăn ra đất.
Vốn ra trong khi họ động thủ những người khác la hét liên hồi, hết sức chói tai, nhưng khi ba người, một lui ra hai ngã xuống đất, tiếng la hét liền tức ngưng bặt.
Diêu Yến Huy quét mắt nhìn, chỉ thấy Quỷ Vương Ô Long cùng với hai mươi mấy tên thuộc hạ đứng trên thạch bình bên kia vực thẳm.
Quỷ Vương Ô Long lạnh lùng nói :
– Tưởng kẻ nào cả gan thế này, ra là tiểu tử ngươi!
Diêu Yến Huy ngạc nhiên :
– Lão biết bổn nhân ư?
Quỷ Vương Ô Long cười sắc lạnh :
– Ngươi chẳng phải Diêu Yến Huy vừa xuất đạo giang hồ mới đây là gì? Bổn Vương đang tìm kiếm ngươi, chẳng ngờ ngươi lại đến đây nạp mình!
Diêu Yến Huy cười :
– Diêu mỗ không hề quen biết với người của Quỷ Vương cốc, lại không có thù hằn, tìm Diêu mỗ làm gì?
Quỷ Vương Ô Long trầm giọng :
– Hãy mau giao ra Bách Hội chân kinh, nếu không sẽ giáng ngươi xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được đầu thai kiếp khác!
Diêu Yến Huy cười :
– Chớ mà diễu võ giương oai, lão tưởng lão là ai chứ? Lão không có tư cách làm người, chỉ xứng đáng làm quỷ, lại còn dám huênh hoang khoác lác, coi chừng Diêm Vương rút lưỡi đấy!
Quỷ Vương tức đến kêu lên một tiếng quái dị, lớn tiếng quát :
– Bay đâu, bắt lấy tên tiểu tử này cho ta!
Bọn quỷ tốt dạ ran, rồi thì tiếng khóc gào vang lên, rừng núi rung chuyển, mấy người áo đen tiến tới bao vây Diêu Yến Huy.
Ngay khi ấy có một bóng đen lướt tới, cất giọng trong trẻo :
– Các ngươi có biết vật này là gì không? Nếu có ai đám động thủ, bổn cô nương lập tức dẫm nát ngay!
Thì ra bống đen là Hắc Mai Quế, nàng vừa nói vừa giơ xâu đầu lâu lên.
– Ngũ Quỷ Truy Hồn lệnh!
Đại Đầu Ma Giả và Tiêu Giao Tiên Tử sửng sốt kêu lên, mọi người đều sững sờ.
Quỷ Vương Ô Long lạnh lùng quát :
– Nha đầu, ngươi từ đâu có vật này?
Hắc Mai Quế đáp :
– Gia mẫu cho ta!
Tiêu Dao Tiên Tử ngạc nhiên :
– Mẫu thân ngươi là ai?
– Gia mẫu Hắc Trân Châu!
– Thiên Ma Nữ Hắc Trân Châu… trời…
Quỷ Vương quát :
– Vì sao y lại là mẫu thân của ngươi?
Hắc Mai Quế tinh ranh đáp :
– Bất kể bà có phải là gia mẫu hay không, vật này đang trong tay bổn cô nương, các vị có nghe lời không?
Lão Quỷ Vương mấy người thấy Quỷ Lệnh tái hiện trong Quỷ phủ, sao không kinh ngạc nghe vậy liền lùi về sau sáu bảy bước.
Đại Đầu Ma Giả bỗng bước lên hai bước âm trầm nói :
– Điệt nữ nhi, hãy mau trả lại Ngũ Quỷ Truy Hồn lệnh cho ta!
Hắc Mai Quế do dự tai bỗng nghe Diêu Yến Huy nói :
– Mai Quế không nên trả cho lão!
Hắc Mai Quế nhẹ gật lạnh lùng nói :
– Vì sao ta phải trả cho lão chứ?
Đại Đầu Ma Giả chậm rãi :
– Trên Ngũ Quỷ lệnh đầu lâu đều là của người thân lão phu và ngươi, đương nhiên phải trả lại cho lão phu rồi!
Hắc Mai Quế tuy ít tiếp xúc với đời, không biết lòng người hiểm ác, Nhưng vốn thông minh. Nàng suy nghĩ một lát rồi nói :
– Thôi được bổn cô nương trả cho lão đầu lâu của đại ca lão.
Đoạn liền đưa tay tháo chiếc đầu lâu thứ ba.
Đại Đầu Ma Giả thấy vậy cả kinh thất sắc nói :
– Đừng, tuyệt đối không được tháo ra.
Hắc Mai Quế bỏ tay xuống liếc nhìn Diêu Yến Huy nói :
– Không tháo thì thôi nhưng các vị phải trao trả bổn cô nương hai người…
Quỷ Vương lạnh lùng tiếp lời :
– Hai người đó là ai?
Hắc Mai Quế quay sang hỏi Diêu Yến Huy :
– Diêu đại ca, hai người đó là ai vậy?
Diêu Yến Huy trầm giọng :
– Nghe nói, các vị đã bắt giữ đồ đệ của Từ Bi thánh ni là Tư Đồ San, với một vị cô nương họ Diệp, chính là hai người ấy!
Quỷ Vương sửng sốt nói :
– Quỷ Vương cốc đã bắt giữ hai người ấy ư? Ai nói vậy?
Diêu Yến Huy ngạc nhiên :
– Chả lẽ không có sao!
Quỷ Vương cười ha hả :
– Quỷ Vương cốc không hề có hiềm khích với họ, hà tất tự chuốc lấy cường địch chứ?
Diêu Yến Huy thầm nghĩ :
– “Xem ra họ không lừa dối mình, chả lẽ mình đã nhầm?”
Lòng chàng nghĩ vậy bèn nói :
– Vậy tại ha đường đột rồi!Nhưng Quỷ Vương cốc có kẻ thù nào…
Quỷ Vương tiếp lời :
– Thiếu hiệp muốn nói tới kẻ nào vậy?
– Một lão nhân tóc bạc mày trắng, râu bạc phủ ngực và mặc áo bào trắng, các hạ có biết không?
Quỷ Vương sửng sốt :
– Một lão nhân áo bào trắng ư?
– Đúng vậy!
– Lão ta nói rằng Quỷ phủ đã bắt giữ Tư Đồ cô nương ư?
– Không sai!
Quỷ Vuơng dẫm mạnh chân tức tối nói :
– Lão thật là khốn khiếp, rồi ta sẽ thanh toán món nợ này với y!
Diêu Yến Huy ngạc nhiên :
– Lão tiền bối biết ông ấy ư?
– Đương nhiên, y có cháy thành tro ta vẫn nhận ra được.
– Ông ta là ai vậy?
– Tà Thần Hoa Tử Dương ở Phong Đô!
Diêu Yến Huy giật mình, chàng tức giận nói :
– Hay cho Tà Thần dám dối gạt Diêu mỗ này. Nếu có cơ hội ta nhất định phải đấu với lão một trận, Mai Quế, chúng ta đi thôi!
Đoạn liền quay người cất bước Hắc Mai Quế cũng đi theo.
Quỷ Vương vội nói :
– Xin hãy dừng bước.
Diêu Yến Huy đứng lại, quay người lạnh lùng nói :
– Các hạ còn việc gì nữa?
– Xin vị cô nương này để lại Ngũ Quỷ Truy Hồn lệnh hẵng đi!
Hắc Mai Quế cũng quay người lại nói :
– Vì sao phải để laị cho các vị?
Quỷ Vương nhấn mạnh giọng :
– Đó là vật của Quỷ phủ!
Hắc Mai Quế kiên quyết :
– Không! Đây là vật gia mẫu cho, bổn cô nương không cho ai hết!
Quỷ Vương cười vang :
– Không để lại Ngũ Quỷ Truy Hồn lệnh, các vị đừng mong rời khỏi Quỷ Vương cung!
Diêu Yến Huy cũng cười dài :
– Diêu mỗ không tin có ai cản được Diêu mỗ!
Quỷ Vương lạnh lùng nói :
– Quỷ Vương cung từ khi khai sáng đến nay có rất nhiều cao thủ võ lâm tự ý xâm nhập… Mà mấy mươi năm nay chưa có người nào thoát khỏi!
Diêu Yến Huy cười khảy :
– Diêu mỗ muốn thử một phen!
Hắc Mai Quế vội chen lời :
– Tiểu muội sẵn sàng đi theo đại ca!
Quỷ Vương bỗng quát :
– Không được!
Diêu Yến Huy ngạc nhiên hỏi :
– Vì sao vậy?
Quỷ Vương trầm giọng :
– Vì y là người của Quỷ phủ, lão phu không thể để mặc y dấn thân vào nguy hiểm!
Diêu Yến Huy phá lên cười :
– Khi nãy các hạ không chịu nhận, giờ lai nhất mực như vậy, ha ha, ý đồ lừa gạt của các hạ không qua được Diêu mỗ đâu!
Hắc Mai Quế nghe vậy, liền quay sang Diêu Yến Huy hỏi :
– Đại ca bảo y lừa gạt chúng ta ư?
Diêu Yến Huy cười :
– Họ định gạt lấy xâu đầu lâu trong tay hiền muội đấy!
Hắc Mai Quế ngẫm nghĩ rồi đưa xâu đầu lâu cho Diêu Yến Huy, cười nói :
– Đại ca cất giữ dùm tiểu muội…
Đại Đầu Ma Giả kêu to :
– Vật của Quỷ Vương cung sao có thể giao cho y cất giữ được!
Hắc Mai Quế vội nói :
– Chỉ tạm thời cất giữ thôi, có gì là không được chứ?
Diêu Yến Huy cười :
– Đúng rồi, chỉ là tạm thời cất giữ thôi!
Đại Đầu Ma Giả trầm giọng nói :
– Không được, vật của Quỷ phủ tuyệt đối không để người ngoài chạm tay vào!
Diêu Yến Huy cười khảy :
– Diêu mỗ chẳng những chạm tay vào, mà còn cầm trong tay, các hạ không phục ư?
Đại Đầu Ma Giả lặng thinh đi ra, Quỷ Vương Ô Long bước tới một bước lanh lùng nói :
– Thôi được, để các hạ tạm thời cất giữ, xin mời!
Diêu Yến Huy ngẩn người, sao lại cho mình tự do ra đi thế này?
Chàng không hiểu nổi Quỷ Vương định giở trò trống gì, bèn quay người bước đi, Hắc Mai Quế bước sau lưng chàng,chậm bước đi lên cầu đá.
Ngay khi ấy, bỗng một luồng gió nhẹ bỗng lướt qua phía sau, và Hắc Mai Quế hét lên một tiếng kinh hoàng. Diêu Yến Huy vội quay người nhìn lại cầu đá đã gẫy ngang, người rơi thẳng xuống vực thẳm.
Chỉ nghe tiếng gào khóc của Hắc Mai Quế và tiếng cười lạnh lùng của Quỷ Vương, lão nói :
– Bên dưới là mười tám tầng địa ngục của Quỷ phủ, tiểu tử ngươi hãy công phá thử xem!
Vực thẳm này chẳng rõ bao sâu, rơi xuống chừng hơn nửa canh giờ mới đến đất, bên dưới là một sơn cốc hẹp và dài.
Hai bên núi nhẵn thín, không một cọng cỏ mọc đầy rêu xanh, hết sức trơn trượt người dù khinh công cao đến mấy cũng không sao trèo lên được.
Tình hình trước mắt chỉ theo dòng suối đi xuống, sơn cốc càng lúc càng rộng hơn, con suối cũng càng lúc càng sâu.
Diêu Yến Huy ngẩn người, bỗng nghe một giọng sắc lạnh :
– Ngươi mới đến đây ư?
Diêu Yến Huy giật nảy mình đưa mắt nhìn quanh, chẳng rõ tiếng nói từ đâu phát ra.
Lại nghe giọng nói ấy :
– Đã đến rồi thì vào đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?
Diêu Yến Huy giờ đã nhận ra chỗ phát ra tiếng nói, thì ra có mấy mươi người áo đen đứng trên các mỏm đá họ đều chùm vải đen che mặt, đứng im lìm như tượng đá.
Diêu Yến Huy đang thấy làm lạ, bỗng lại có giọng nói :
– Diêu Yến Huy đã muốn xông qua Quỷ phủ, sao không vào địa ngục?
Diêu Yến Huy ngẩn người, lạnh lùng nói :
– Tôn giá là ai?
– Đừng hỏi bổn nhân là ai, ngươi đã muốn xông qua, sao còn đứng yên đó?
– Ai nói Diêu mỗ đứng yên đương nhiên là phải xông phá rồi!
– Vậy thì xin mời vào địa ngục!
Ngay khi ấy gió lạnh bỗng nổi lên từng cơn ập vào người Diêu Yến Huy, khiến chàng lạnh buốt hết sức khó chịu.
Diêu Yến Huy cả kinh vội vận khí hành công chống lại lạnh giá.
Hơi lạnh càng lúc càng tăng, sương càng lúc càng dày đặc.
Tiếng nói băng lạnh lại từ xa vọng đến :
– Diêu Yến Huy ngay Hàn Băng Địa Ngục này ngươi còn không xông qua nổi, hãy khôn ngoan một chút, quy phục Quỷ Vương cung đi!
Diêu Yến Huy nghe vậy bất giác hào khí bừng lên, tức giận nói :
– Diêu mỗ… không… tin!
Chàng lúc này vì không chịu nổi sự lạnh giá, hai hàm răng đánh vào nhau, tiếng nói run rẩy.
Chỉ nghe giọng lạnh băng nói :
– Nghe tiếng nói của ngươi huyết khí đã không thông rồi, đừng nói là xông pha Quỷ phủ ngay cả ở ngoài Hàn Băng Địa Ngục ngươi cũng chẳng chịu nổi một canh giờ!
Diêu Yến Huy nghe vậy cả kinh. gắng vận một hơi chân khí, ngửa mặt cất hú dài.
Tiếng hú làm vỡ một lớp hàn sương, cảm thấy có chút hơi ấm, chàng liền động tâm, vung tay bổ ra một chưởng.
Chưởng này chàng đã dùng hết công lực, chỉ thấy kình phong xô ra, hàn sương cuồn cuộn dạt tứ phía.
Diêu Yến Huy một chiêu đắc thủ, hào khí liền tăng cất tiếng hú dài, thi triển Thần Tiêu Giáng Ma thập bát thức, từng chiêu từng thức nối tiếp nhau tung ra.
Ý chàng vốn chỉ định hoạt động gân cốt, nào ngờ tả chưởng hữu tiêu rung động, kình phong đã xua tan hàn khí và sương mù.
Lúc này những người áo đen ngồi trên mỏm đá bởi vận công quá lâu không còn sức phản kháng.
Diêu Yến Huy càng kúc càng phấn chấn tinh thần, kình phong xô ra càng lúc càng mãnh liệt, những mỏm đá lần lượt gãy đổ, những người áo đen ngồi trên đó thiệt mạng hơn nửa.
Hàn sương đã tan, chàng cảm thấy tinh thần sung mãn và dường như công lực cũng gia tăng mấy phần.
Diêu Yến Huy dừng tay phát hiện những người chết dưới đá vụn đều tay gãy chân lìa, kìm không được bất giác thở dài.
Chàng đi trên con đường máu, ra khỏi những mỏm đá, bỗng có vách đá cản đường, nước suối từ trong một sơn động chảy ra.
Chàng nhìn sơn động lưỡng lự một hồi, rồi sải bước tiến vào.
Đang đi, bỗng nghe phái trái vọng lên một tiếng thở dài và nói :
– Tất huynh hãy nghe xem, dường như lại có bạn mới đến đấy!
Một tiếng khác uể oải :
– Có lẽ là người tới đưa chúng ta lên đường đấy!
Diêu Yến Huy nghe vậy giật mình, vội quát hỏi :
– Ai đấy?
Chỉ nghe một giọng già nua :
– Bọn này là người đang chờ Quỷ phủ xử quyết, các hạ là ai?
– Tại hạ Diêu Yến Huy, đây là đâu vậy?
Giọng uể oải tiếp tục trả lời :
– Đâu nghe nói Quỷ phủ có người này?
Giọng già nua nói :
– Có lẽ là mới đến đây…
Diêu Yến Huy vội đáp :
– Tại hạ không phải là người Quỷ phủ, mà là xông đến đây phá cửa ải cứu người, hai vị là ai?
Chỉ nghe tiếng sắt khua vang, ngừơi có giọng uể oải đáp :
– Tiểu huynh đệ cứ gọi là Cô Hồn Dã Quỷ là được rồi!
Người có giong già nua cất giọng cười to :
– Tất huynh nói hay lắm, tên nghe rất tuyệt, lão phu chính là Cô Hồn đây!
Người họ Tất uể oải nói :
– Vậy lão phu đành chịu làm Dã Quỷ vậy!
Diêu Yến Huy biết hai người trong võ lâm thà chịu chết chứ không để cho thanh danh bị tổn thương, trong hoàn cảnh khốn đốn này, họ không bao giờ chịu nói ra danh tánh thật bèn nói :
– Hai vị sao lại ở đây?
Cô Hồn buông tiếng thở dài :
– Bọn lão phu bị giam ở đây đã mười mấy năm rồi, trong động không có ánh sáng mặt trời, khiến người ta không có hứng thú muốn sống!
Dã Quỷ tiếp lời :
– Nơi đây là Vô Hà Địa Ngục!
Cô Hồn lại nói :
– Tiểu huynh đệ muốn ra khỏi nơi này thực không phải là chuyện dễ dàng!
Diêu Yến Huy ngạo nghễ nói :
– Tại hạ không tin như thế!
Cô Hồn lại thở dài :
– Tất cả những gì ở đây người thường không thể nào tưởng tượng được!
Dã Quỷ kể tiếp :
– Tiểu huynh có biết mười mấy năm qua đã có bao cao thủ bỏ mạng nơi này không?
Diêu Yến Huy cười nói :
– Có thể là họ vận khí không tốt, hoặc võ công không cao.
Cô Hồn bật cười :
– Khẩu khí huynh đệ lớn quá, có thể là vận khí huynh đệ tốt hơn, động thủ đi!
Dã Quỷ vội nói :
– Hãy khoan, chúng ta phải nói rõ mọi chuyện đã!
Diêu Yến Huy trầm giọng :
– Có hậu sự gì hãy mau dặn lại nhanh đi!
Dã Quỷ nói :
– Bọn lão phu cùng ra tay, tiểu huynh đệ sẽ phải một chọi hai đấy!
Diêu Yến Huy thản nhiên cười :
– Đương nhiên tại hạ sẽ toàn lực ứng tiếp nhưng tại hạ lo hai vị tiền bối sẽ bị tổn thương đấy!
Cô Hồn nói :
– Lão phu lúc này chỉ mong chết chứ không hy vọng sống, nhưng tín vật bổn môn chẳng dễ trao cho người ngoài, giờ phải trao cho huynh đệ thôi!
Đoạn vung tay ném ra một vật, Diêu Yến Huy vội đón lấy, chỉ thấy là một gói nhỏ chẳng rõ bên trong là gì.
Dã Quỷ cũng nói :
– Hoàng huynh đã lo hậu sự xong ư, Tất mỗ cũng đành nhờ huynh đệ vậy.
Đoạn cũng tung ra một vật, Diêu Yến Huy đón lấy, thì ra là một vật to cỡ bàn tay, không nặng lắm không biết là vật gì.
Diêu Yến Huy lòng đầy nghi vấn.
Đôi bên im lặng hồi lâu, Cô Hồn bỗng nói :
– Tiểu huynh đệ, chúng ta bắt đầu động thủ thôi!
Dã Quỷ tiếp lời :
– Hãy mạnh dạn lên, trong chiến trận bất kể phụ tử, quyết không nương tay, bắt đầu đi!
Vừa dứt lời, tiếng gió vang động hai người đã thi triển thân pháp cực nhanh tấn công tới tấp.
Diêu Yến Huy một mặt vận chân khí hộ thân, một mặt xuất thủ ứng phó. Qua tiếng gió chàng phân biệt được binh khí của đối phương là hai sợi xích sắt, liền vội lấy Thúy Ngọc tiêu ra, thi triển “Thiên Mã Hành Không” tay trái năm ngón như móc câu chộp vào một sợi xích, tay phải ngọc tiêu quét vào sợi xích kia.
Chiêu này của chàng hết sức kỳ ảo, khiến đối phương sao đoán được chàng sẽ công vào bộ vị nào.
Dưới tay chộp và ngọc tiêu của chàng, hai sợi xích quấn vào nhau.
Diêu Yến Huy một chiêu đắc thủ, chưa nhìn thấy hai sợi xích quấn vào nhau chiêu thứ nhì đã tung ra.
Cô Hồn và Dã Quỷ xích sắt trong tay bị quấn vào nhau, đang cố sức kéo ra không sap tránh khỏi chiêu “Thu Phong Lạc Diệp” của Diêu Yến Huy, hai tiếng rú thảm thiết vang lên, một người ngã xuống, một người bật ra sau, đứng dựa vào vách động.
Đến lúc này hai sợi xích mới rời nhau, vang lên tiếng loảng xoảng đinh tai nhức óc.
Diêu Yến Huy nghe vậy hết sức sửng sốt, không ngờ hai chiêu của mình có uy lực ghê gớm đến vậy.
Chỉ nghe Cô Hồn thở hào hển nói :
– Tiểu huynh đệ e rằng lão phu phải đi sớm một bước, có thể cho lão phu biết xuất xứ hai chiêu vừa rồi không?
Diêu Yến Huy ái ngại nói :
– Đó là chiêu thứ ba và thứ tư trong Thần Tiêu Giáng Long thập bát thức, tại hạ lỡ tay rồi!
Cô Hồn đột nhiên tinh thần phấn chấn, sửng sốt nói :
– Sao? Thật ư? Vậy là lão phu chết không hối tiếc rồi!
Tiếng nói yếu dần, gần như không nghe thấy được, hiển nhiên ông ta đã chết. Diêu Yến Huy bất giác nghe lòng xót xa bùi ngùi.
Lúc này, chàng không nghe Dã Quỷ có động tĩnh gì tưởng ông ta đã chết, bèn cất tiếng thở dài, bước tiến tới.
Ngay khi chàng vừa cất bước, đột nhiên một luồng kình phong ập xuống đỉnh đầu, đồng thời tiếng xích sắt khua vang quét vào mạn sườn chàng.
Diêu Yến Huy không đề phòng nên không sao tránh kịp trong khoảnh khắc nguy cấp ấy, tiềm lực Càn Thiên cương khí theo bản năng xuất ra, một chương vung lên, một chưởng bổ xuống, vù một tiếng, đẩy bạt kình lực từ trên bổ xuống, theo sau là bùng một tiếng rền rĩ, đá vụn lả tả rơi xuống.
Cùng trong lúc ấy có một tiếng rú thảm thiết vang lên, theo sau là một hồi tiếng chân nặng nề, kèm theo tiếng nước rào rào, rồi thì bõm một tiếng, như đã ngã xuống.
Sau đó, chỉ nghe Dã Quỷ thở hào hển nói :
– Tiểu huynh đệ thủ pháp này tên gọi là gì vậy?
Diêu Yến Huy đáp :
– Chiêu “Thác Thiên Củng Nhật” trong Tùng Liễu chưởng pháp!
Dã Quỷ không còn nói gì nữa hắn cũng đã chết, Diêu Yến Huy buông tiếng thở dài, rời khỏi sơn động.
Ánh nắng đã xuất hiện mặt trời dần lên cao.
Diêu Yến Huy tiện tay lấy ra hai vật Cô Hồn và Dã Quỷ đã đưa cho hắn, đưa mắt nhìn, bất giác giật mình sửng sốt.
Thò ra đó là một mũi tên vàng hình rồng và hai chiếc vòng vàng hình hổ, chính là bảo vật trấn bang của Kim Tiễn bang và Phi Hổ bang.
Diêu Yến Huy lấy làm lạ thầm nhủ :
– “Chả lẽ hai người ấy là Bang chủ của cả hai Bang sao?”
Ngoài động lại là một sơn cốc, nhưng khác hẳn sơn cốc phía ngoài, khắp nơi mọc đầy tùng bách, xanh ngát một màu, khiến lòng người thanh thản.
Chàng chọn một chỗ kín đáo ngồi xuống điều tức. Chừng hơn một canh giờ, Diêu Yến Huy mở mắt ra, thấy vầng dương dã cao đến giữa trời, vội đứng lên, bỗng cảm thấy trong bụng kêu lên òng ọc.
Lúc này chàng mới nhớ đã hai ngày nay chưa ăn gì, theo bản năng quét mắt ra xung quanh, định tìm ít quả dại lót dạ.
Bỗng thấy một làn khói nhẹ từ trong lùm cây bốc lên, cách cũng không xa lắm liền thi triển khinh công lướt về phái ấy.
Chừng hơn một dặm đường chàng thấy một ngôi nhà lá, làn khói xanh chính là từ ngôi nhà này bốc lên.
Theo lẽ, một người luyện võ hai ba ngày không ăn cũng chẳng sao, nhưng mùi thơm từ ngoi nhà bốc ra khiến chàng chẳng thể nào chịu nổi, chẳng chút đắn đo đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một bà lão đang cho thêm củi vào lò ở góc nhà, trên lò có một chảo sắt.
Chẳng rõ chảo sắt đang nấu gì mà chỉ thấy mùi thơm lạ từ trong chảo tỏa ra khiến Diêu Yến Huy thèm nhỏ dãi.
Bà lão như người điếc, không hề để ý Diêu Yến Huy đang ở trong nhà.
Diêu Yến Huy cất tiếng nói :
– Lão bà bà kẻ đi đường gặp lúc đói có thể xin chút thức ăn không?
Bà lão vẫn không màng đến, chỉ lo từ trong chảo vớt ra vài củ khoai rừng, rồi đi ra khỏi nhà.
Diêu Yến Huy thấy vậy, bèn đi đến bên lò, giở nắp chảo lên, bốc lấy mấy củ khoai rừng, ăn vội mấy miếng cảm giác ngon hơn khoai thường rất nhiều.
Ăn xong mấy củ khoai rừng, bụng không còn đói nữa, bỗng cảm thấy trong bụng tràn ngập hơi ấm, chia nhau chui khắp lục phủ ngũ tạng, khắp người bải hoải hết sức buồn ngủ.