Vô Ưu Kiếm

Chương 46 - Chương 46

trước
tiếp

Ngay khi ấy, phía sau bỗng vang lên một tiếng cười to, nói :

– Tiểu tử, ngươi ở đây mà ngủ một giấc, đảm bảo sẽ không thức dậy được nữa, ha ha…

Diêu Yến Huy nghe nói vậy, bất giác rợn người, ngơ ngẩn nói :

– Tôn giá là ai?

Thì ra là lão bà khi nãy cười nói :

– Đừng hỏi lão thân là ai, khoai rừng ngon lắm phải không?

– Phải! Nhưng sao ăn rồi toàn thân bải hoải thế này?

– Đó là lẽ đương nhiên, có nghe nói trước Quỷ Môn Quan có một Mạnh Bà, ai vào Quỷ Môn Quan cũng phải uống một chén canh Mạnh Bà để quên hết mọi sự việc kiếp trước, Quỷ Vương cung có mười tám tầng địa ngục, đương nhiên chẳng thể thiếu Mạnh Bà này rồi.

Diêu Yến Huy kinh hãi :

– Thật bỉ ổi, mụ đã hạ độc trong khoai phải không?

Bà Lão cười đắc ý :

– Ngươi đoán đúng rồi, lão thân là Hắc Tâm Mạnh Bà, thức ăn của lão thân cũng có thể tùy tiện ăn sao?

Diêu Yến Huy nghe vậy bừng lửa giận, rút Thúy Ngọc tiêu ra, tả thủ hữu tiêu chuẩn bị công tới.

Nhưng Hắc Tâm Mạnh Bà đã lạng người sang bên bảy tám thước, cười nói :

– Lão thân không động thủ với kẻ sắp chết, ngươi tìm chỗ chờ chết đi thôi!

Dứt lời liền phóng đi.

Diêu Yến Huy đứng thừ ra một hồi lâu, gắng vận công đề một hơi chân khí, đi thêm mấy bước, hai chân nặng như đeo ngàn cân không nhắc nổi nữa.

Đồng thời mí mắt trì xuống, người đã buồn ngủ đến tột độ. Tuy nhiên lòng chàng hiểu rất rõ mình không thể ngủ, nếu không cuộc đời coi như kết thúc.

Thế nhưng chàng càng lúc càng không chịu được nữa, và thần trí cũng dần mơ hồ.

Bỗng, chàng loạng choạng ngã chúi tới trước, Thúy Ngọc tiêu rơi ra.

Chàng chợt động tâm, nhớ Thúy Ngọc tiêu có thể trừ bách độc, bèn lấy ra ngậm ở môi, và ngay khi ấy ngủ thiếp đi.

Chẳng rõ bao lâu trôi qua, lúc chàng hồi tỉnh vầng thái dương đã lặn xuống non tây, ráng chiều đỏ rực một góc trời.

Bỗng nghe một giọng trong trẻo :

– Tiểu tử ấy sao đã tỉnh lại thế này?

Một người khác tiếp lời :

– Có lẽ là lượng thuốc của Mạnh Bà không đủ…

Một giọng già nua tiếp lời :

– Ai nói lượng thuốc của lão thân không đủ? Nghe nói tiểu tử này công lực thâm hậu, lão thân còn cho thêm nhiều hơn, lẽ ra hắn phải đứt ruột mà chết…

Diêu Yến Huy bỗng bật dậy cười nói :

– Canh mê hồn của Mạnh Bà chỉ làm người ta mê mẩn chứ đâu làm nguời ta đứt ruột!

Thế là, những người xung quanh thay đều giật mình sửng sốt và lúc này Diêu Yến Huy đã nhìn rõ quanh chàng có bảy tám thiếu nữ áo đen, tuy không đẹp lắm nhưng nhan sắc cũng hơn người.

Ngoài ra là một bà lão áo đen tóc bạc, chính là Hắc Tâm Mạnh Bà, bà ta kinh ngạc nhìn Diêu Yến Huy nói :

– Tiểu tử, ngươi không ăn khoai rừng của lão thân sao?

Diêu Yến Huy mỉm cười :

– Có chứ! Nếu không thì đâu có khỏe mạnh thế này!

Hắc Tâm Mạnh Bà trố to mắt :

– Vậy thì lạ quá! Tiểu tử ngươi chống được Đoạn Trường Địa Ngục này coi như vượt qua rồi!

Diêu Yến Huy cười :

– Đa tạ các vị!

Khi nào qua hết các địa ngục của Quỷ phủ, ta sẽ lại đến ăn khoai nướng thơn ngon của các vị lần nữa!

Hắc Tâm Mạnh Bà cười gằn :

– Ngươi mà không có Ngũ Quỷ Truy Hồn lệnh trong mình, lão thân đã phân thây ngươi lâu rồi, chớ đắc ý!

Diêu Yến Huy mỉm cười thi lễ, quay người bước đi, nhưng trong lòng thầm nhủ :

– “May quá! Trong lúc mình ngủ say, nếu họ mà chém mình một đao thì tiêu đời!”

Đoạn đường núi hết sức gập ghềng khúc khuỷu, đi hết hơn nửa ngày trời, cảnh vật trước mặt bỗng trở nên hết sức xinh đẹp.

Một vầng trăng sáng treo trên đỉnh trời, non xanh nước biếc, chim hót líu lo, lòng cảm thấy hết sức thanh thản.

Diêu Yến Huy buột miệng :

– Thật là tuyệt vời, chẳng ngờ trong địa ngục lái có chốn thần tiên này!

Chàng vừa ngắm cảnh vừa đi, bỗng nghe thấy tiếng róc rách, chàng thầm nghĩ :

– “Có lẽ mình nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng lấy khí lực để vượt qua cửa ải sau”.

Thế là, chàng bước vào rừng tùng, trước mặt là một bãi cỏ non rất bằng phẳng và sạch sẽ.

Chàng cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, ngồi xếp bằng nhắm mất vận công điều tức.

Ba giờ sau chàng mở mắt, bỗng nghe một tiếng thở dài theo gió vọng đến.

Diêu Yến Huy thoáng ngạc nhiên, chú mắt nhìn chỉ thấy chỉ thấy một nữ lang áo trắng đứng trên một tảng đá to sát bờ sông, thờ thẫn nhìn xuống dòng nước chảy, lúc lúc lại buông tiếng thở dài.

Mái tóc dài óng ả của nàng buông xõa, theo gió bay phấp phới, nàng vén tóc khiến Diêu Yến Huy thấy rõ diện mạo, liền sửng sốt kêu thầm :

– “Ồ! San tỷ, sao tỷ ấy lại ở đây?”

Nữ lang áo trắng không ngoảnh lại, chỉ nhìn xuống dòng thác.

Diêu Yến Huy không dằn lòng được nữa, cất tiếng gọi :

– San tỷ!

Nữ lang áo trắng nghe được dường như giật thót, quay lại nhìn Diêu Yến Huy, hồi lâu mới chậm rãi nói :

– Huy… Huy đệ đó ư?

Diêu Yến Huy mừng rỡ, liền tung mình đến, nắm hai tay nàng cười nói :

– Cuối cùng tiểu đệ cũng tìm được San tỷ rồi!

Nữ lang áo trắng lạnh lùng :

– Tìm chi vậy?

Diêu Yến Huy cười :

– Tiểu đệ nghe San tỷ và Huệ tỷ bị Quỷ Vương bắt mang về đây nên liền đến tìm!

Nữ lang áo trắng dằn dỗi :

– Ai bảo Huy đệ đến tìm?

Diêu Yến Huy cười :

– San tỷ còn chưa hiểu lòng đệ sao?

Nữ lang áo trắng cười nũng :

– Vô tích sự!

Dứt lời liền phóng xuống tảng đá, cất bước bỏ đi.

Diêu Yến Huy tung mình cản nàng lại, cười giả lả :

– San tỷ đi đâu vậy?

– Chẳng việc gì đến Huy đệ!

Nữ lang áo trắng lách người qua. Diêu Yến Huy dang tay cản lại, hai người va vào nhau, nữ lang áo trắng ngả vào lòng Diêu Yến Huy, chàng liền thừa cơ ôm chặt lấy nàng.

Tiếp theo, chàng liền cúi đầu xuống, hôn lên đôi nàng. Liền tức, nữ lang áo trắng cuồng nhiệt đáp lại, ra chiều hết sức thành thục, khiến Diêu Yến Huy sinh lòng hoài nghi.

Thế là chàng đẩy thiếu nữ ra, lạnh lùng hỏi :

– Cô nương là ai?

Nữ lang áo trắng nhíu mày, hai mắt lim dim, khóe môi nở nụ cười ngọt, hai tay bá lấy cổ chàng, phụng phịu nói :

– Huy đệ chẳng phải gọi ta là San tỷ sao?

Diêu Yến Huy tức giận quát :

– Nói mau! Cô nương là ai?

Ngay khi ấy bỗng nghe rào một tiếng từ giòng suối.

Diêu Yến Huy giật mình, chua mắt nhìn xem, chỉ thấy một nữ lang nổi trên mặt nước, thân trên hoàn toàn lõa lồ, đôi nhũ hoa khêu gợi phô rõ trước mắt, gương mặt đẹp như đóa phù dung nở rộ, ra là Lạt Thủ Hằng Nga Diệp Tiểu Huệ.

Mỹ nhân dưới suối như cố ý khêu gợi, rào một tiếng đã ngửa người trên nưởc tấm thân ngà ngọc hoàn toàn phô bày.

Diên Yến Huy nhìn đến ngây người, nhất thời cũng không thốt nen lời.

Nữ lang áo trắng cười khanh khách nói :

– Tướng công thấy hai thiếp ai đẹp hơn?

Diêu Yến Huy ngây ra nhìn mỹ nữ dưới nước, như không nghe thấy câu hỏi của nữ lang áo trắng.

Mỹ nhân dưới nước vờ kêu lên một tiếng hớt hải, chìm người xuống, giận giữ nói :

– Làm gì mà nhìn người ta ghê vậy?

Diêu Yến Huy giờ mới giật mình về với hiện tại, lạnh lùng nói :

– Nói mau! Các vị thật ra là ai?

Nữ lang áo trắng nhoẻn cười :

– Thiếp là Ly Hồn Tình Nữ San San!

– Còn vị cô nương dưới kia là ai?

– Y là Tiêu Hồn Lãng Nữ Phiên Phiên! Sao? Tướng công thích y ư? Đàn ông các ngươi thật là…

Ly Hồn Tình Nữ bỗng ngưng cười, vung tay trỏ vào trán Diêu Yến Huy, cười khanh khách nói :

– Thật là tham lam!

Diêu Yến Huy vội nghiêng người tránh, bõm một tiếng rơi xuống nứớc.

Tiêu Hồn Lãng Nữ khẽ hỏi :

– San tỷ đã dùng thuốc mê chưa?

Ly Hồn Tinh Nữ gật đầu :

– Thuốc mê dưới lưỡi sao y có thể ngờ được, chờ sức thuốc phát tác là đến lượt Phiên tỷ đấy!

Tiêu Hồn Lãng Nữ nhoẻn cười :

– Sau một cuộc hoan lạc, cam đoan y sẽ mãi mãi sa vào trong Chỉ Phấn Địa Ngục này thôi!

Trong lúc hai nàng nói chuyện, Diêu Yến Huy bất thần lao đến sử dụng chiêu “Đẩu Chuyển Tinh Di” nhanh như chớp chộp lấy mạch môn cổ tay hai nàng!

Hai nàng cả kinh, chau mày nói :

– Tướng công làm gì thế này?

Diêu Yến Huy nhếch môi cười :

– Tại hạ chỉ hỏi hai vị một câu, hãy thành thật trả lời!

Tiêu Hồn Lãng Nữ lúc này toàn thân lõa lồ, nép vào lòng Diêu Yến Huy nũng nịu :

– Tướng công hỏi đi!

Y vừa ngước mặt lên, hơi thở như lan như xạ, khiến Diêu Yến Huy lâng lâng ngây ngất, vừa định cúi xuống…

Bỗng linh quang lóe lên trong đầu, bàn tay xiết mạnh, Tiêu Hồn Lãng Nữ liền cau mày, giận dỗi nói :

– Tướng công làm người ta đau rồi, nhẫn tâm quá đi!

Diêu Yến Huy lạnh lùng nói :

– Hai vị cô nương bị Quỷ Vương bắt giam ở đâu, mau dẫn ta đi!

Ly Hồn Tình Nữ khẽ thở dài :

– Đi thì đi, làm gì mà dữ thế?

Tiêu Hồn Lãng Nữ ẹo người, nheo mắt nói :

– Thiếp đâu thể trần truồng thế này mà đi với tướng công!

DiêuYến Huy thấy mình kéo theo một người con gái toàn thân lõa lồ thế này cũng thật là kỳ khôi, đành buông tay ra nói :

– Thôi được thả cô nương ra vậy!

Ly Hồn Tình Nữ cau mày, mặt lộ vẻ van nài trông hết sức tội nghiệp, nói :

– Xin buông tay ra được không thiếp đâu có đào thoát được!

Diêu Yến Huy trầm giọng :

– Buông thì buông! Diêu mỗ cũng chẳng sợ cô nương đào tẩu!

Đoạn liền buông tay ra, nhìn Diêu Yến Huy với ánh mắt ai oán :

– Tướng công thật là lòng dạ sắt đá chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào!

Diêu Yến Huy lạnh lùng quát :

– Chớ nhiều lời đi mau!

Ly Hồn Tình Nữ dằn dỗi :

– Đi thì đi, làm gì hung dữ vậy?

Đi được chừng ba dặm, chỉ thấy một ngôi lầu trúc cất bên bờ sông rất thơ mộng.

Ly Hồn Tình Nữ bỗng nói :

– Ở kia đấy!

Diêu Yến Huy nhìn ngôi lầu trúc, do dự một chút rồi nói :

– Cô nương không đánh lừa tại hạ chứ?

Ly Hồn Tình Nữ quay mặt lạnh lùng nói :

– Tin hay không tùy các hạ. Bổn cô nương đi đây!

Diêu Yến Huy quay người sải bước đi lên cầu thang, vừa đến giữa chừng bỗng nghe từng tiếng rên từ trên lầu vọng xuống.

Diêu Yến Huy vội phi thân lên lầu, trong lầu chỉ có một chiếc giường trúc.

Trên giường hai nữ nhân hoàn toàn lõa lồ đang ôm lấy nhau, vừa thấy Diêu Yến Huy đã run giọng nói :

– Ô! Tướng công đã đến rồi, chúng thiếp trông đến chết được!

Lúc này sức thuốc trong người Diêu Yến Huy như phát tác, mắt chòng chọc nhìn hai nữ lang, như muốn phun lửa ra vậy, bước tới giường ôm chầm lấy hai nàng.

Chàng bắt đầu cởi y phục mình, vô tình chạm đúng Thúy Ngọc tiêu, liền ngậm lấy đầu tiêu.

Thật là thần kì, lửa dục liền tiêu tan, hệt như một thùng nước lạnh dội lên đầu, trong lòng hết sức căm tức và hổ thẹn.

Hai nữ lang còn chưa hay biết, õng ẹo giục :

– Tướng công… nhanh… nhanh lên…

Ngay khi ấy, một tiếng rú thảm thiết ở dưới lầu vọng lên, Diêu Yến Huy mặc vội y phục, tung mình xuống, chỉ thấy Ly Hồn Tình Nữ đã đầu lìa khỏi cổ, sửng sốt trong lòng thầm nhủ :

– “Ai đã hạ độc thủ nàng ta thế nhỉ?”

Đang khi ấy bỗng lại nghe hai tiếng rú ở trên lầu.

Thế là, chàng giật mình sửng sốt, phi thân lên lầu.

Nào ngờ chàng vừa hạ thân, thốt nhiên một bóng đen lao nhanh đến, Diêu Yến Huy vội tung ra một chưởng.

Bóng đen ấy kêu lên một tiếng kinh hãi, rơi xuống đất.

Diêu Yến Huy định thần nhìn lại hoảng kinh nói :

– Mai Quế! Ra là muội… có thọ thương không vậy?

Người ấy thì ra là Hắc Mai Quế, nàng ta giận dữ nói :

– Diêu đại ca đã đánh tiểu muội…

Diêu Yến Huy kéo nàng lên, cười nói :

– Xin lỗi Mai Quế, có đả thương muội không?

Hắc Mai Quế lắc đầu cười :

– Không! Diêu đại ca, tiểu muội đã giết người rồi… khủng khiếp quá!

Diêu Yến Huy cười :

– Vậy sao muội lại giết bọn họ?

Hắc Mai Quế cười khảy :

– Tiểu muội căm ghét bộ dạng đê tiện của họ! Diêu đại ca…

Diêu Yến Huy bỗng đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói :

– Mai Quế muội, ngu ca thật là xấu hổ, đó là do thuốc mê của họ…

Hắc Mai Quế cười tiếp lời :

– Vậy thì tốt, tiểu muội chẳng tin Diêu đại ca vô sỉ như vậy!

Diêu Yến Huy cười ngượng, vội nói :

– Mai Quế sao muội lại đến đây vậy?

Hắc Mai Quế hạ thấp giọng :

– Tiểu muội lén trốn đến đây, đã biết lối ra rồi, chúng ta đi mau!

Hai người chạy hơn nửa ngày mới ra khỏi Quỷ Vương cung.

Hắc Mai Quế cười nói :

– Từ lão ma ma quả nhiên không dối gạt mình, đã ra khỏi Quỷ Vương cung rồi!

Diêu Yến Huy ngạc nhiên :

– Từ lão ma ma nào? Bà ấy là ai vậy?

Hắc Mai Quế cười nói :

– Bà ấy từng là nhũ mẫu của mẫu thân muội, chính bà ấy lén thả muội ra và cho biết đường thoát thân!

Diêu Yến Huy động tâm, chợt hỏi :

– Bà ấy có biết hai vị tỷ tỷ bị mang về đây không?.

Hắc Mai Quế cười :

– Không có…

Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, quên cả đường xa tiến vào một tiểu trấn lúc nào không hay.

Tiểu trấn khá đông đúc náo nhiệt, hai người bước vào một tửu lâu khá sang trọng, gọi đồ ăn.

Lát sau, tiểu nhị đã mang đồ ăn tới. Hai người đang ăn ngon lành, bỗng nghe cầu thang có tiếng bước chân chạy lên.

Người vừa đi lên lầu toàn thân y phục mầu đen, mặt hóp mắt sâu. Hắc Mai Quế vừa thấy người này liền nấp vào sau lưng Diêu Yến Huy.

Diêu Yến Huy thấy vậy ngạc nhiên :

– Mai Quế muội biết người này ư?

Hắc Mai Quế khẽ nói :

– Y là Hắc Sát Chưởng, tả hộ pháp của Quỷ Vương cung!

Nàng vừa dứt lời, bỗng phát giác bàn mình có thêm người, bèn đổi giọng hỏi :

– Này cô nương làm gì vậy?

Đó là một thiếu nữ áo lục sang trọng, lạnh lùng nhìn Diêu Yến Huy, không trả lời câu hỏi của Hắc Mai Quế.

Diêu Yến Huy cười nói :

– Mai Quế! Vị cô nương này là người của chúng ta đấy!

Thiếu nữ áo lục lạnh lùng nói :

– Tưởng đâu Diêu đại hiệp không còn nhận ra kẻ hèn này nữa chứ!

Diêu Yến Huy mỉm cười :

– Lữ cô nương thật khéo nói đùa, lệnh tỷ và Lâm sư huynh vẫn khỏe chứ?

Thì ra thiếu nữ này là Lữ ngọc Phụng, nhị tiểu thư Lữ gia trang ở Cửu Cung sơn. Nàng ai oán nhìn Diêu Yến Huy nói

– Lâm đại ca và gia tỷ đã đến Bắc Nhạn Đăng rồi!

Diêu Yến Huy ngạc nhiên :

– Sao cô nương không đi với họ!

Lữ Ngọc Phụng giọng não nề nói :

– Tiểu muội đang đi tìm một người!

– Tìm ai vậy…?

– Tìm…

Lữ Ngọc Phụng chưa nói hết lời bỗng nghe người áo đen quát.

(Mất vài trang)

Lúc chiều tối, Diêu Yến Huy đã vào Hoàng Công miếu, tiền trạm của Diên Bình.

Chàng một là đã cảm thấy đói hai là đã cảm thấy mỏi mệt, nên bèn quyết định nghỉ chân tại nơi đây, ngày mai đi tiếp.

Chàng đến một khách quán tên Duyệt Lai, khi đi ngang qua, tình cờ ngẩng đầu lên bất giác giật nẩy mình.

Thỉ ra trên hiên có treo hai chiếc chuông vàng chói cao hơn một thước, chính là chiêu bài của Chung Thanh lão ma, kẻ đã khiến người võ lâm tàn sát lẫn nhau.

Chuông vàng đã ở đây, hẳn là lão cũng có mặt.

Lên lầu nhìn, chỉ thấy có đến năm mươi mấy bàn, hơn nửa số người ngồi đầy khách.

Đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy bóng người nhấp nhoáng, bảy người áo đen đã bao vây chàng lại.

Diêu Yến Huy quét mắt nhìn, lạnh lùng nói :

– Các vị là ai?

Một trong số bảy người áo đen đáp :

– Truy Hồn thất phán!

Diêu Yến Huy cười khảy :

– Chưa nghe giang hồ có nhân vật ấy! Các vị cản đường tại hạ có dụng ý gì?

Người vừa đối thoại nói tiếp :

– Huynh đệ bọn này vốn dĩ vô danh trên giang hồ, hôm nay phụng mệnh Quỷ Vương mời các hạ về Quỷ phủ.

Thì ra họ là bảy anh em, mỗi người có một tuyệt kỹ, bảy người ngoại trừ lão đại Trương Thông, sáu người khác cả thảy đều câm điếc, mỗi khi đối địch đều do Trương Thông dùng tay ra hiệu, hết sức hung hãn không hề sợ chết.

Diêu Yến Huy xuất đạo muộn hơn, không biết nhiều về bon họ, chàng nghe vậy mỉm cười :

– Thì ra các vị là người của Quỷ phủ! Xin lỗi tại hạ đang mang việc bận, khi nào có dịp nhất định sẽ đến viếng Quỷ phủ!

Trương Thông lạnh lùng nói :

– Huynh đệ bon này trước nay không bao giờ động thủ khi chưa thật cần thiết, phàm là người được huynh đệ bon này mời đều phải nghe theo!

Diêu Yến Huy mỉm cười :

– Trừ phi tại nhận lời, nếu không phóng mắt khắp võ lâm thiên hạ chưa ai mời nổi Diêu Yến Huy này!

Trương Thông trầm giọng :

– Trừ phi các hạ trao trả Ngũ Quỷ Truy Hồn lệnh, nếu không huynh đệ tại hạ buộc phải dùng võ lực!

Y vừa nói vừa tiên hai bước, đột nhiên vung tay, nhanh như chớp chộp vào tay Diêu Yến Huy.

Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng trong trẻo gọi :

– Diêu đại ca, hãy cứu tiểu muội!

Diêu Yến Huy nhận ra đó chính là tiếng của Hắc Mai Quế, thầm nhủ :

– “Thảo nào mình không tìm được, thì ra Mai Quế đã bị người ta bắt giữ rồi!”

Trong khi ấy Truy Hồn thất phán bảy người đã án trước người Hắc Mai Quế, đồng thời mỗi người tung ra một chưởng ngăn cản Diêu Yến Huy.

Diêu Yến Huy nghe Hắc Mai Quế gọi, vừa định tung mình đến cứu, một luồng kình phong như bài sơn đảo hải đã ập đến.

Chàng không ngờ chưởng lực của đối phương lại kinh người như vậy, vội tung người lên hơn ba trượng tránh khỏi.

Truy Hồn Thấy Phán thấy vậy, liền cùng thụp người, tung chưởng đuổi theo Diêu Yến Huy ngay.

Diêu Yến Huy tránh khỏi một chưởng hợp sức của Truy Hồn thất phán vừa định với thế “Nhạn Lạc Bình Sa” vượt qua đầu đối phương để cứu Hắc Mai Quế thì chưởng thứ hai đã công đến.

Chưởng này từ dưới công lên, Diêu Yến Huy dù võ công cao đến mấy, nhưng khốn nỗi người đang lơ lửng trên không chẳng có điểm tựa, liền bị chưởng lực đẩy lên cao hơn trượng.

Diêu Yến Huy bỗng hai tay vỗ mạnh xuống, chỉ nghe bùng một tiếng vang rền, chưởng lực đôi bên chạn nhau cũng khiến Truy Hồn thất phán cùng bật lùi hai bước.

Diêu Yến Huy thừa thế lộn người một vòng, hạ xuống bên cạnh Hắc Mai Quế, vung tay giải huyệt cho nàng, tức giận nói :

– Các vị hiếp dáp một vị tiểu cô nương thế này, đáng kể nhân vật gì, thật không biết xấu hổ!

Trương Thông thấy bảy người hợp lại mà không thắng nổi Diêu Yến Huy trong lòng thầm kinh hãi, nghe vậy vội nói :

– Các hạ tham dự vào việc nhà của Quỷ phủ, phải chăng coi khinh Quỷ phủ không có người?

Diêu Yến Huy người khảy :

– Diêu mỗ chỉ biết vị cô nương này là nghĩa muội của Diêu mỗ, chuyện này không thể không xen vào!

Trương Thông cười :

– Các hạ phải biết vị cô nương này là ngoại sanh nữ của môn chủ, không phải việc nhà sao?

Diêu Yến Huy phá lên cười :

– Bây giờ các vị nhận thân thích rồi, vậy sao hôm trước lại không nhận? Thật ra cũng chỉ là vì Ngũ Quỷ Truy Hồn lệnh thôi!

Trương thông cười khảy :

– Tiểu tử ngươi thật tinh ranh, cho dù là vì Ngũ Quỷ Truy Hồn lệnh thì cũng có gì không đúng!

Diêu Yến Huy cười :

– Đúng là không đánh mà tự khai! Xin lỗi, các vị đừng hòng mang nghĩa muội này của Diêu mỗ ra khỏi đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.