Type: shiriboss
Trong hậu viện của vương đình rõ ràng không có trẻ con sắp chào đời, vậy thì truyền nhân Phật sống đời thứ mười bảy chính là loại linh hồn nhập xác.
Trong giáo lý của Hô Trác, linh hồn Phật sống nhập xác chuyển kiếp, quá nửa là nhập vào người trẻ nhỏ. Mọi người một đằng vội vã thu dọn pháp thể của Đạt Mã, đến miếu Hô Âm báo tin, một đằng liên tục ngóng nhìn về hướng hậu điện của vương đình.
“Đi tìm Cố huynh thôi.” Phượng Tri Vi ra hiệu cho Thuần Vu Mãnh, nhìn theo phương hướng Cố Nam Y mất tích với vẻ lo lắng, lại nói, “Khắc Liệt kia có chút tà môn, cẩn thận mang theo nhiều người một chút.”
Thuần Vu Mãnh gật đầu rời đi, Hách Liên Tranh ngồi bên cạnh Phượng Tri Vi, nhìn trái lại ngó phải nàng. Phượng Tri Vi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn gã, “Sao thế?”
Hách Liên Tranh cụp mi xuống, che đi ánh mắt lấp lánh bảy màu.
Lòng gã chất chứa nghi ngờ muốn hỏi, ví dụ như Đạt Mã đã chết thế nào, ví như tư thế tay có phần gượng gạo của Đạt Mã… Nhưng lời sắp ra khỏi miệng, gã lại nuốt xuống hết.
Đâu nhất thiết phải hỏi chứ? Nàng luôn làm điều có lợi cho gã, gã tin là thế.
Ánh mắt nàng khuất sau màn sương, chẳng ai thấy rõ tâm tư chân thật của nàng. Nhưng đằng sau lớp sương mù kia, gã biết có một nơi thuộc về thảo nguyên của gã.
Cho dù nàng bày ra một mưu kế vô song trong cuộc cờ thiên hạ, gã cũng chỉ nguyện làm một nam tử si mê, không đi thăm dò chân tướng đằng sau cơ mưu khiến cõi lòng người ta nguội lạnh này.
Đã thích nàng thì sẽ thành toàn cho nàng, trời cao đất rộng thuận theo ý nàng.
Đằng trước truyền đến tiếng xôn xao, tứ đại hộ pháp lạt ma của miếu Hô Âm đã tới. Các vị lạt ma dựa theo phương hướng mà pháp thể của Đạt Mã chỉ về, nâng pháp khí thuở sinh tiền của Đạt Mã, đi về phía hậu viện vương đình.
Phương hướng trong hậu viện kia chính là nơi ở của Hách Liên Tranh và Phượng Tri Vi. Một căn đại viện rộng lớn là nơi ở cho tất cả những người thân cận của họ.
Trẻ con cũng chỉ có hai đứa, là Sát Mộc Đồ và Cố Tri Hiểu.
Lưu Mẫu Đơn đi theo họ tới tận hậu điện, trong mắt lấp lánh vẻ vui mừng – Nếu linh hồng của Phật sống nhập vào Sát Mộc Đồ, vậy thì vấn đề mệnh cứng của Hách Liên Tranh vẫn luôn khiến bà khốn đốn cũng sẽ được giải quyết.
Cửa mở ra, trong lòng nhũ mẫu, Cố Tri Hiểu hơn một tuổi và Sát Mộc Đồ được sáu tháng đang ngủ ngon lành bỗng dưng bị tiếng người đánh thức. Hai đứa mở to mắt nhìn thấy rất nhiều người lớn xa lạ với vẻ mặt nghiêm túc, Sát Một Đồ lập tức hoảng sợ khóc ré lên.
Cố Tri Hiểu ngược lại không khóc, đôi mắt đen lay láy xoay vòng vòng, cái mũi nhỏ ngửi ngửi, ở tầm tuổi này mà đã lộ ra chút thần sắc giống là suy tư.
Thủ tịch hộ pháp lạt ma quỳ gối trước cửa, sắt mặt nghiêm nghị, nhẹ nhàng đặt trước mặt mình một chuỗi tràng hạt bằng trầm hương và pháp khí ô kim bọc đồng mà thuở sinh thời Đạt Mã hay dùng đến nhất.
Các vị tộc trưởng quỳ gối dưới thềm, bốn bề tĩnh lặng không nghe tiếng người.
Nhũ mẫu đặt hai đứa trẻ xuống đầu kia của tấm thảm dài, Sát Mộc Đồ khóc òa một trận, thấy chẳng ai để ý đến mình, đành phải tự mình chầm chậm bò trên tấm thảm.
Sát Mộc Đồ từ nhỏ trông đã khỏe khắn, mới được sáu tháng chân cẳng đã mạnh mẽ, cứ chầm chậm như thế, bò thẳng về phía những di vật của Đạt Mã.
Mọi người lộ ra nét vui mừng.
Phượng Tri Vi đứng xa xa trước của viện, chẳng thèm liếc sang bên này một cái, chỉ nhíu mày nghĩ Cố tiểu ngốc sao còn chưa trở về, vào thời khắc quan trọng thế này…
Sát Mộc Đồ bò đến trước hai di vật, thò tay ra túm lấy chuỗi tràng hạt kia.
Hộ pháp đại lạt ma run rẩy cánh môi, mừng rỡ giang hai tay ra đón.
Nắm tay bé nhỏ của Sát Mộc Đồ buông lỏng, tràng hạt lại rơi xuống, đập lên ngón chân làm nó đau. Nó lại khóc “oe” một tiếng rõ to, giơ chận định giẫm lên tràng hạt.
Đại lạt ma vội vàng đoạt lấy chuỗi tràng hạt từ dưới chân nó, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Đã đến nước này rồi, cơ bản có thể xác định không phải Sát Mộc Đồ. Đại lạt ma vẫn chưa tuyệt vọng, thử dứ dứ pháp khí kia về phía Sát Mộc Đồ, nhưng nó lại khóc lớn, đẩy pháp khí ra, nhào vào lòng nhũ mẫu.
Mọi người đều thất vọng thở dài.
Thủ tịch lạt ma do dự nhìn pháp khí trong tay, đưa mắt nhìn ba vị hộ pháp bên cạnh, nhanh chóng đạt được sự nhất trí, lập tức cụp mắt xuống, mau lẹ thu hồi pháp khí và tràng hạt.
Mấy vị tộc trưởng ánh mắt đều lóe sáng nhưng không ai lên tiếng.
Rất rõ ràng, lạt ma của miếu Hô Âm không muốn để Cố Tri Hiểu tiếp xúc với di vật của Đạt Mã. Đứa bé này tuy lại lịch không rõ ràng nhưng lại được Đại phi nuôi dưỡng; một khi nó được coi là Phật sống thì từ nay về sau, trên thảo nguyên sẽ chẳng còn ai cản nổi vị Đại phi khiến người ta không thể nhìn thấu này.
Qua các đời, nam Phật sống đầu thai hoặc nhập hồn vào nữ Phật sống tuy ít nhưng không phải là không có, chẳng ai dám mạo hiểm một lần.
Di vật sắp được thu hồi.
Nhũ mẫu được họ gợi ý, bước tới định ôm Cố Tri Hiểu đi.
Phượng Tri Vi đứng đằng xa chắp tay nhìn họ, trong mắt hiện lên ý cười.
Cố Tri Hiểu nãy giờ vẫn nhìn đăm đăm vào hai đồ vật ấy, cái mũi nhỏ hít hít ngửi ngửi, bỗng dưng bật cười khanh khách.
Sau đó ra sức vùng vẫy quẫy đạp trong lòng nhũ mẫu, nhoài người về phía trước, hướng về phía đại lạt ma, ra hiệu cho nhũ mẫu bế mình qua đó. Nhũ mẫu tỏ ra do dự, Cố Tri Hiểu liền với tay lên giật tóc bà.
Trước bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chặp, hành động tình nguyện tiếp cận di vật của Phật sống này lập tức khơi lên một trận xôn xao. Đại lạt ma cuối cũng cùng không thể giả câm giả điếc được nữa, gương mặt ông cứng đờ, chậm rãi đặt hai di vật xuống đất.
Cố Tri Hiểu co bàn chân nhỏ đạp nhũ mẫu, ép bà phải ôm mình đến trước di vật. Nó bật cười khanh khách, kề khuôn mặt nhỏ xíu với da thịt non mịn của mình lên pháp khí sáng rực trơn bóng kia.
Nó nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt say sưa, sau lưng nó là lò hương tỏa ra làn khói phất phơ. Trong làn khói trắng nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của nó hình như lại thêm mấy phần trang nghiêm tĩnh mịch.
Thủ tịch đại lạt ma cao giọng niệm một câu Phật hiệu.
Tiếng Phạn ca cất lên.
Mọi người lặng lẽ phủ phục người xuống.
Cố Tri Hiểu bật cười khanh khách, say sưa hít mùi hương trên pháp khí kia, hoàn toàn không biết vào thời khắc này, một động tác của nó đã quyết định vận mệnh mấy mươi năm sắp tới của thảo nguyên.
Đằng xa, Phượng Tri VI đứng trong bóng tối nở một nụ cười trầm tĩnh và thấu hiểu, nhưng nụ cười kia nhìn sao cũng thấy không mang hảo ý.
Tối hôm qua đến chỗ Đạt Mã, nàng nhân lúc khêu đèn, tráo đi pháp khí của Đạt Mã, bên trong pháp khí kia mang theo một loại phấn thơm mà Tông Thần tự mình điều chế ra, mùi vị hơi giống hồ đào – đây là một trong những mùi hương thuộc về Cố Nam Y mà Cố Tri Hiểu quen thuộc nhất. Tiểu nha đầu này từ nhỏ mũi đã thính, đặc biệt mẫn cảm với mùi vị của Cố Nam Y sớm chiều chung sống; hôm nay pháp khí vừa được nâng lên, nó đã ngửi thấy mùi hồ đào như có như không kia.
Chuỗi tràng hạt mà Đạt Mã ngày ngày cầm trong tay dĩ nhiên không thể giở trò. Nhưng pháp khí mà ông không hay sử dụng, thường do tiểu lạt ma nâng trên tay thì lại có thể.
Cố Tri Hiểu ôm pháp khí kia, cười hì hì, được thủ tịch đại lạt ma bế lên. Đám đông xung quaynh ngả rạp xuống như cỏ, đồng loạt lẩm nhẩm tụng kính, những âm thanh trầm thấp mà vội vã như cơn gió lướt qua thảo nguyên.
Chuyện nên tới sẽ phải tới, nên đi sẽ phải đi, thứ lỗi thời sẽ bị xóa sổ, điều mới mẻ sẽ được đề cao.
Phật sống Hô Khắc Đồ đời thứ mười tám xuất thế.
Đợi đến khi Cố Nam Y truy đuổi Khắc Liệt trở về, Cố Tri Hiểu nhà y đã đổi sang một thân phận mới.
Cố Nam Y nghe Phượng Tri Vi giải thích cả buổi về vấn đề Phật sống, trước sau vẫn chẳng ừ hữ gì. Khi Phượng Tri Vi cuối cùng cũng giải thích xong, y chỉ buông một câu nhắm trúng tim đen: “Bị bán rồi.”
Phượng Tri Vi im lặng, thầm nghĩ ai nói thiếu gia là kẻ ngốc chứ? Đây mới gọi là sắc sảo.
Cố Tri Hiểu mù mờ vô tri rúc vào lòng Cố Nam Y, coi pháp khí thầnh thánh kia như một món đồ chơi ngửi tới ngửi lui. Chuỗi tràng hạt của Đạt Mã bị nó túm trong tay vuốt qua vuốt lại không hề thương tiếc, nếu đại lạt mã nhìn thấy cảnh ấy thì “linh đồng” này tám phần sẽ bị vạch trần.
Lẽ ra Cố Tri Hiểu phải lập tức được đưa đến miếu Hô Âm, nhưng khi đại lạt mã định ôm Cố Tri Hiểu đi, nó cứ không ngừng khóc lóc. Cuối cùng Hách Liên Tranh phải ra mặt giữ nó lại, ngỏ lời rằng linh đồng còn nhỏ, cứ gửi nuôi trong vương đình cũng không sao, hơn nữa lễ tọa sàng sắc phong thật sự còn phải chờ triều đình cử ra đặc phái viên chủ trì, đến lúc đó quyết định có đến miếu Hô Âm hay không cũng chưa muộn. Các lạt ma đành phải buông tay đi chủ trì lo liệu tang lễ của Đạt Mã trước, cũng để Hách Liên Tranh phái khoái mã báo chuyện linh đồng lên cho triều đình phê chuẩn.
Nghi thức thừa kế vương vị cuối cùng cũng chưa thể hoàn thành, trong bơ có độc, Phật sống viên tịch, linh đồng còn nhỏ, không thể chủ trì, Hách Liên Tranh tự bước lên đài cao, bật cười sang sảng nói: “Trát Đáp Lan vương vị nhận mệnh từ trời, trong lòng tự có đại quang minh, được giáo huấn đến hoàn toàn giác ngộ, tự do thành người.” Sau đó tự tay đội vương miện cho mình, nhảy xuống đài đi chỉ huy vương quân bao vây phản quân của Gia Đức.
Trước khi đi gã liếc nhìn Phượng Tri Vi một cái sâu xa nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Phượng Tri Vi hồi tưởng ánh mắt của Hách Liên Tranh, trong lòng than thở đây cũng là một người thông minh, lại cho phép nàng hô mưa gọi gió ở thảo nguyên, cho nàng niềm tin tối cao mà người bình thường khó lòng cho được.
Đây là một nam tử lòng dạ rộng lớn như đất trời, nguơi yếu đuối, gã toàn tâm toàn ý bảo vệ ngươi, ngươi mạnh mẽ, gã dốc hết sức mình thành toàn người.
“Khắc Liệt chạy trốn rồi à?” Trầm ngâm rất lâu, Phượng Tri Vi mới thu hồi suy nghĩ, hỏi Cố Nam Y.
Cố thiếu gia lặng thinh không đáp, có vẻ rất bực bội. Tông Thần đẩy cửa bước vào, nói: “Khắc Liệt quả nhiên xuất thân từ tà môn, trước kia ta từng nghe nói Tuyết Sơn có một Hô Ma giáo, nghe đâu có thể lần ngược lại xa nhất đến một giáo phái thần quyền nào đó mà mấy trăm năm trước. Đây là một trong số các nhánh của nó, dần dần bước vào tà đạo, võ công quỷ dị hỗn tạp, cũng rất giỏi về thuật ảo ảnh mê trận. Hôm nay làn sương màu đen kia chính là thủ thuật che mắt của bọn họ, Khắc Liệt xuất thân thấp kém, thuở nhỏ từng bị trục xuất đến Tuyết Sơn, có lẽ ngay từ khi ấy đã bái nhập giáo phái này.”
“Ngay cả Cố huynh cũng không đuổi kịp ư?” Phượng Tri Vi vô cùng kinh ngạc, Tông Thần đáp, “Do ta đuổi theo kéo y lại nửa đường. Giáo phái quỷ dị ở biên cảnh có một vài mánh khóe mà nhân sĩ giang hồ Trung Nguyên không nắm bắt được, huống chi … Cho nên ta không thể để y một mình dấn thân vào nguy hiểm.”
Phượng Tri Vi gật đầu, hỏi: “Có phải Na Đáp đi cùng với Khắc Liệt không?”
“Không đâu.” Tông Thần đáp, “Khi ấy ta vội vàng đuổi theo đưa Nam Y trở về, chỉ cảm thấy có người từ bên cạnh ta lướt về phía Na Đáp, có lẽ Hoằng Cát Lặc vẫn phái người trà trộn vào giữa đám đông, nhân dịp màn sương mù kia nổi lên, thừa cơ hội cứu con gái mình đi.”
“Cứu đi cũng tốt.” Phượng Tri Vi cười cười, “Bây giờ Na Đáp hận Khắc Liệt thấu xương, Hoằng Cát Lặc có lẽ cũng đổi ý rồi. Chắc là trước đó Khắc Liệt đã thương lượng xong xuôi với lão chuyện giả mạo dòng dõi vương thất này, hứa hẹn rằng việc này mà thành sẽ chia đều thảo nguyên với lão. Nhưng Khắc Liệt tính tình độc ác, tương lai làm gì có kết quả tốt cho lão? Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cứ để Kim Bằng bộ và Hỏa Hồ bộ gầm ghè lẫn nhau cũng hay.”
Hai người đứng đó bàn luận, đằng kia Cố Tri Hiểu đang a a nhào vào lòng Cố Nam Y nũng nịu, nhét chuỗi tràng hạt vào tay cha nó. Cố thiếu gia làm gì chịu cầm những thứ đồ đạc bẩn thỉu của người khác, liền vung tay ném bỏ. Cố Tri Hiểu lập tức ầng ậng nước mắt, nhìn cha nó bằng đôi mắt mông lung sương mù.
Cha nó vẫn không hề nhúc nhích, ngồi ăn hồ đào một mình. Cố Tri Hiểu đã thèm thuồng thứ đồ ăn thần bí là hồ đào này từ lâu, lại a a đòi ăn,cha nó đưa nó cái vỏ…
Đứa trẻ Cố gia bám riết không rời, suy nghĩ hồi lâu rồi túm chuỗi tràng hạt kia đưa cho Phượng Tri Vi, cầm tay nàng đẩy về phía Cố Nam Y. Phượng Tri Vi nhịn cười, để mặc cho nó đẩy mình qua. Bấy giờ Cố Nam Y mới thoáng do dự, dùng ngón tay nhặt chuỗi tràng hạt lên, tỏ thái độ “thật ra ta rất ghét nó, chẳng qua ta nể mặt người mới cầm một lát đó thôi”.
Tông Thần vẫn mỉm cười nhìn cảnh này, ánh mắt lấp lánh sau lớp mặt nạ gỗ mun, hồi lâu mới nói: “Nam Y đối đãi với cô không giống như người thường, ngay cả Tri Hiểu cũng cảm nhận được điều đó.”
Phượng Tri Vi cứng đờ người, rụt ngón tay lại, cười nói: “Có thể do ta trông tương đối ôn hòa chăng.”
Tông Thần bật cười, lắc đầu, thản nhiên nói, “Ta có thể coi là đã chứng kiến y lớn lên, dù là người chung sống hơn mười năm, y cũng chưa chắc bằng lòng tiếp cận.”
Phượng Tri Vi im lặng không đáp, chuyển sang chủ đề khác, “Tri Hiểu cũng được hơn một tuổi rồi, sao còn chưa mở miệng nói?”
“Nếu một người sống trọn đời vẫn mù mờ vô tri thì đó chưa chắc đã không phải một loại hạnh phúc. Đáng sợ nhất là sau khi mở lòng lại vấp phải sự cự truyệt.” Tông Thần không cho phép nàng lảng tránh, cố chấp quay lại chủ đề cũ.
Phượng Tri Vi cụp mắt xuống, nhìn đăm đăm vào ngón tay mình. Hai bàn tay này, nếu kiên trì muốn mở ra thế giới khép kín của người ấy, phải chăng cuối cùng thứ nàng mở ra cho y sẽ không phải một cuộc đời mới tươi sáng rực rỡ mà là một loại đau khổ và dằn vặt khác?
Cố Nam Y bên cạnh nàng vẫn ngồi khoan thai, Cố Tri Hiểu nhào lên đầu gối y, đằng sau tấm mạng che màu trắng thấp thoáng thấy đôi mắt người ấy như vì sao, đôi môi như vầng trăng cong
Sự yên tĩnh và đẹp đẽ này, ngay cả Tông Thần lạnh nhạt cũng không ngăn nổi tấm lòng muốn bảo vệ.
Phượng Tri Vi trầm ngâm một hồi, thử dịch chuyển về phía sau một chút, Cố Nam Y ngồi bên cạnh đã lập tức nhận ra, ngẩng đầu lên nhìn nàng, rất tự nhiên nhích lại gần một chút.
Thắt lưng Phượng Tri Vi hơi cứng lại, không nhúc nhích, mơ hồ nghe thấy Tông Thần thở dài rồi lẳng lặng rời đi.
Tiếng cánh cửa bị kéo ra hơi chói tai, đâm vào lồng ngực người quặn thắt…
Trong bầu không khí tĩnh mịch có phần ngượng ngùng, chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng thét the thé.
“Ta không đi… Ta không đi… Ta có chết cũng phải chết ở đây…”
Là giọng của Mai Đóa.
Phượng Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng lên bước ra ngoài, quả nhiên thấy Mai Đóa đầu tóc bù xù chạy tới từ tiền điện, sau lưng kéo theo một đám hộ vệ mồ hôi nhễ nhại.
“Vì cứu Đại vương, ta đã chẳng còn lại gì, các người không thể đối xử với ta như thế!” Mai Đóa nhào tới như một kẻ điên. “Phượng Tri Vi, con tiện nhân này, có phải là ngươi đã giở trò nham hiểm? Chẳng thà ngươi cứ giết ta, giết ta đi…”
“Được thôi!” Phượng Tri Vi đứng trên bậc thềm, không thèm liếc mắt nhìn nàng ta, quả quyết quát lên, “Muốn chết, rất dễ!”
Màng khoát tay, Hoa Quỳnh cười nhạt xuất hiện, ném bịch xuống ba thứ.
Chủy thủ, lụa trắng, thuốc độc.
“Ở Trung Nguyên chúng ta, muốn kẻ khác chết, thì dùng ba thứ này.” Phượng Tri Vi cười tít mắt nói, “Một cái gọi là chết sướng, một cái gọi là chết nhanh, một cái gọi là chết đứt ruột gan, cho ngươi tự mình lựa chọn.”
Mai Đóa ngơ ngác nhìn chằm chằm ba vật trên mặt đất, nhất thời hình như không phản ứng kịp với việc Phượng Tri Vi đã thật sự chuẩn bị sẵn sàng phương tiện để tự sát, đờ người ra không nhúc nhích.
“Xin mời, xin mời.” Hoa Quỳnh cười nhạt đá đá ba vật kia về phía nàng ta, Mai Đóa toàn thân run rẩy, theo bản năng lùi về phía sau.
“Công lao ngươi cứu Đại vương lúc trước,” Phượng Tri Vi đứng trên cao nhìn xuống nàng ta bằng đôi mắt lạnh nhạt. “Bao nhiêu năm qua vương đình đã dùng đãi ngộ vẻ vang nhất để bù đắp cho ngươi, dù ngươi cảm thấy vẫn chưa trả hết, thì hôm qua ngươi hạ độc với ta cũng đã xóa sạch nợ nần, Người khác quan tâm đến ngươi, ngươi vẫn còn không biết chừng mực thì chính là tự tìm đường chết – Ngươi nên biết ngươi không có ơn cứu mạng với ta, lại có mối thù hạ độc, ta muốn giết ngươi, ai có thể ngăn ta được?”
Mai Đóa nhìn ba vật trên mặt đất, lại ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nữ tử đứng trên thềm cao có đôi mắt thâm trầm, lạnh lùng như thế, khiến người ta tin rằng nàng dám làm mọi việc, cũng có thể làm mọi việc.
“A Trát…” Sau giây lát sững sờ, nàng ta kêu lên một tiếng xé gan xé ruột, “Con mau đến cứu dì, con mau đến cứu dì, dì nuôi con lớn lên bao nhiêu năm qua, con không thể để dì bị con sói cái này gả bừa đến quan nội như thế được, gả cho một lão già mặt tròn bụng phệ!”
“Chủ của trại ngựa Đức Châu ở quan nội năm nay mới bốn mươi tuổi, có ba trai một gái, là người thành thật, gia sản kết xù.” Phượng Tri Vi thản nhiên xắn tay áo. “Vị chủ trại ngựa tuyệt đối không mặt tròn bụng phệ này do ta chọn lựa từ một danh sách hơn mười người, cũng đã được chính miệng Đại vương đồng ý.”
Nghe đến câu cuối cùng, Mai Đóa như bị sét đánh, ngây ra tại trận.
“Đại vương nhớ ân nghĩa của ngươi năm đó, cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi không cần, tốt thôi, thật ra ngươi không cần Đại phi ta càng thích.” Phượng Tri Vi đưa tay ra chỉ dẫn. “Chọn một trong ba, nhanh lên.”
Mai Đóa ngồi thừ ra trước thanh chủy thủ, hồi lâu mới run run bật vươn tay về phía chủy thủ. Phượng Tri Vi thờ ơ nhìn, ánh mắt không hề dao động một li.
Dây dưa nửa ngày, Mai Đóa cắn chặt răng, cương quyết cầm lấy chủy thủ, sau đó ngước mắt nhìn thẳng vào Phượng Tri Vi. Nàng vẫn không hề nhúc nhích, nhìn nàng ta với vẻ mong chờ.
Hai người đấu mắt với nhau, bốn bề nín thở không một tiếng động.
Hồi lâu, chợt nghe “leng keng” một tiếng.
Chủy thủ rơi xuống cát bụi, cùng lúc ngã xuống còn có Mai Đóa. Nàng ta ôm mặt, khóc đến xé ruột xé gan.
Phượng Tri Vi vung tay lên.
Lập tức có người khiêng một cỗ kiệu màu đỏ tới, thuần thục giúp Mai Đóa thay một bộ áo đỏ, hai bà mối cao lớn thô kệch giấu dây thừng, nhét nàng ta vào trong kiệu, bản thân cũng theo vào chia ra ngồi hai bên trái phải cứ như thần giữ cửa. Kiệu phu lập tức nâng cỗ kiệu, nhanh chóng xoay người, một gã hán tử chạy tới, vung tay ném một quả pháo nổ “đùng” một tiếng.
“Chúc mừng Mai di xuất giá.” Phượng Tri Vi vung tay lên. “Cho một nghìn người theo đưa dâu!”
Đoàn người đưa dâu đi vòng vèo ra khỏi cung điện Potala thứ hai, mang theo Mai Đóa khóc đến tối tăm trời đất, đi về phía Trung Nguyên xa xăm.
Cùng lúc đó, chiến trường giữa Thiên Thịnh và Đại Liêu gần trong gang tấc cũng truyền đến tin tức tình hình chiến tranh lại có biến hóa.